Thần Cố
Chương 30 : Sát Lục chi Thần (Thần Giết Chóc – Mười)
Ngày đăng: 03:19 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu đã học được cách tìm niềm vui bên trong nỗi khổ.
Bóng đen thấy trên mặt cậu có ý cười, cho rằng cậu không đem lời của mình coi là chuyện to tát, đối với lỗ tai Ningya, tới tới lui lui nhấn mạnh nhiều lần, mãi đến tận khi Ningya không chịu nổi mà đầu hàng, gật đầu bảo đảm mình sẽ giữ khoảng cách đối với Ofi mới bỏ qua.
Ningya nói bóng gió dò hỏi thân phận của nó cùng với mục đích đến đây.
Bóng đen nói: “Tại sao ta phải nói cho em biết?”
Ningya thấp giọng nói: “Bởi vì tôi muốn biết á.”
Bóng đen suýt nữa muốn cười to, nhưng câu nói tiếp theo của Ningya lại làm cho hắn không cười được.
“Ở đây, người duy nhất tôi có thể tin tưởng được chỉ có anh.”
Bóng đen có chút thoả mãn, lại có chút không biết đủ nói: “Tại sao lại tin tưởng nhất?”
Ningya nói: “Tôi vẫn chưa biết anh là ai.”
Bóng đen “Ha ha” cười lạnh: “Câu này phải nói là, em vậy mà không biết ta là ai.”
Lúc này có một từ “” cùng một cái “”, ngữ cảnh kém đi rất nhiều. Em vậy mà không biết ta là ai, đã nói rõ trước kia cậu từng biết đến.
Nhưng Ningya vắt hết óc cũng không biết mình hẳn phải biết cái gì, chẳng lẽ lại là “cái đoạn ký ức bị lãng quên ” Siton nhắc tới sao? Hiện ra trong trí nhớ của cậu rõ ràng là cuộc sống từ nhỏ đến lớn của bản thân, thời gian biểu hoàn mỹ không chê vào đâu được. Cậu khi nào thì có thời gian tham dự vào một năm tháng mất trí nhớ khác?
Biểu hiện xắn xuýt của cậu khiến bóng đen có chút nhẹ lòng. Dù cho trước kia cậu làm cho mình hận đến nghiến răng, nhìn cậu hiện tại trải qua không thoải mái, tâm lý ít nhiều cân bằng một chút. Nếu như, cậu có thể giúp mình đem thứ mất đi lấy lại, bóng đen nghĩ: Mình cũng không phải là không thể cho cậu một cơ hội bắt đầu sống lại lần nữa.
Bóng đen tự nhận mình không phải là một người vô cùng hào phóng, có lúc bụng dạ hẹp hòi đến ngay cả mình đều phải lắc đầu than thở, nhưng là, tất cả sự hào phóng của bản thân đều dâng cho cùng một người, tích lũy tháng ngày, cũng rất có thể to lớn.
Hắn nói: “Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, bất kể việc gì, cái gì cũng đừng nghĩ.”
Ningya nói: “Anh đã không cho tôi đáp án, còn không cả cho tôi tự suy đoán à?”
Bóng đen cười nhạo nói: “Nằm mơ giữa ban ngày cùng việc nghĩ bậy nghĩ bạ không tốt cho em đâu.”
Ningya cảm thấy mình cũng không phải nghĩ bậy nghĩ bạ. Đem cảnh thấy trong giấc mộng cùng trước mắt kết hợp, một ít mạch lạc sẽ nổi lên mặt nước. Cậu xoa đầu, cố gắng nghĩ lại cái kia cùng cung điện có liên quan đến cảnh trong mơ.
“Harvey!” Trong đầu gầm lên tuôn ra giận dữ như một tia chớp, bổ ra sương mù trong đầu của cậu, làm cho cậu kìm lòng không đặng mà hô lên.
“Hả?” Bóng đen theo bản năng trả lời một câu.
Ningya kinh ngạc nhìn hắn.
Bóng đen nói: “Em nhớ lại… Cái gì?”
Tim Ningya đập thình thịch, trong đầu hiện ra một ý nghĩ lớn mật: “Tên Thần Hắc Ám, tên là gì?”
Bóng đen nói: “Em ngay cả tên Thần Hắc Ám cũng không biết?”
Ningya tựa như mở đúng chốt, từng bước ép sát: “Anh là Thần Hắc Ám sao?”
Bóng đen nói: “Ha! Ha! Như vậy em cảm thấy ta là Thần Hắc Ám?”
Ningya trầm mặc nhìn hắn. Thái độ hắn qua loa càng làm cho hắn có loại cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Nhưng dù là như vậy, giữa Ofi cùng Siton, cậu vẫn lựa chọn Siton.
Ngoại trừ việc Ofi bắt cậu sinh con, còn Siton chỉ là làm cho cậu khôi phục ký ức hai cái này không giống nhau, cũng bởi vì bóng đen đã nói Ofi là nữ thần nham hiểm. Có thể nói, nó tẩy não rất thành công, khiến biểu hiện của Ofi như thế nào, thì phần ấn tượng ở trong mắt cậu trước sau duy trì ở đó.
Cậu xuyên qua từng hành hành lang một, tuyệt vọng phát hiện mình tựa hồ giống hồi Ofi chuẩn bị cho cậu đình viện nhỏ trên đường. Thậm chí cậu có thể tưởng tượng, khi cậu đi qua hành lang, sau khi đẩy cánh cửa kia, sẽ có cảnh tượng — sân trước vuông vức ngôi nhà chính, cổ thành đá tảng dựng thành.
Ningya đang muốn quay người, đã vùi đầu vào bên trong sương đen.
Bóng đen lùi về sau hai bước, dể cậu đi ra từ trong thân thể của mình: “Mấy ngày không gặp, em vậy mà đã học được yêu thương ôm ấp.”
Gặp lại khiến Ningya kinh hỉ quá lớn, cho nên quên đi trêu chọc trong lời nói của hắn: “Anh, sao anh lại tới đây?”
“Không hoan nghênh à?” Bóng đen khẩu khí không vui, như là một ông chồng bắt gặp vợ mình nửa đêm đi ra ngoài, nghi ngờ nàng quá trớn, “Ta còn đang định hỏi em tại sao lại ở chỗ này đấy. Em muốn đi ra ngoài? Định gặp mặt ai? Hẹn hò sao?”
“Không, không phải.”
“Vậy gặp ai?”
“Tôi muốn gặp Thần Giết Chóc, không, tôi vốn là muốn gặp anh.” Kích động khiến Ningya nói năng lộn xộn. Cậu lo lắng Ofi, Naya sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt của mình hoặc sau lưng xuất hiện, tinh thần căng thẳng, càng nói càng không rõ ràng.
Bóng đen tựa hồ cũng phát hiện điểm này, đầu tiên không có xù lông, mà kéo cậu vào một gian phòng chỉ có thể chứa năm người, cùng sóng vai đứng yên trong căn phòng nhỏ.”Hiện tại có thể nói rồi.” Nó đứng ở trước mặt Ningya, khói đen cơ hồ dán lên mặt của cậu.
Từng trải nhiều lần đi vào sương đen, Ningya không còn căng thẳng nữa, nói rõ ngọn nguồn sự tình.
Bóng đen nghi ngờ nói: “Cô ta muốn em cùng ả nữ thần xấu xí kia sinh con? Còn không bằng tự ả sinh ra một đứa con sau đó rạch cái mười bảy mười tám đao trên mặt, hiệu quả không kém hơn là bao.”
Tuy rằng, Ningya cùng Naya không có sinh con, hơn nữa cũng không muốn có con với nàng, thế nhưng thời điểm nghe hắn như vậy làm thấp đi cái này chú định sẽ không ra sinh hài tử, hắn vẫn là không vui.
Bóng đen nói: “Em không vui cái nỗi gì. Bảo bối nhà ta bị người khác mơ ước ta cũng không không vui đây, em đi trêu hoa ghẹo nguyệt như thế thì có tư cách gì mà không vui?”
Ningya bị bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng của hắn làm cho không có gì để nói.
Bóng đen đích đích cô cô mắng Ofi cùng Naya.
Ningya đột nhiên nói: “Tôi đã trách oan anh.”
“… Oan cái gì?” Bóng đen dừng một chút, khẩu khí bất thiện nói, “Không phải là em vẫn cho rằng ta là kẻ đáng ghét nhất trên thế giới này, sau đó phát hiện còn có Ofi một ngựa tuyệt trần?”
Ningya nói: ” Hôm nay tôi ở trong một tòa cung điện đen kịt thấy một người.”
Bóng đen giọng điệu quái lạ: “Ai?”
“Harvey.”
“…”
Ningya nói: “Tiếc là, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết anh tên gì. Hay gọi anh là Black?”
Bóng đen không có tiếp cái chủ đề này, mà tiếp tục bám vào vấn đề vừa nãy: “Tại sao em lại để bụng chuyện Harvey như vậy?”
Ningya có chút mờ mịt: “Tôi cũng không biết. Tại tôi đã gặp qua hắn trong mộng, để lại ấn tượng rất sâu sắc.” Harvey một chân đạp vỡ nửa cái tượng, hình ảnh ngạo mạn hiện lên trong đầu của cậu, ngay cả Siton cũng không có quang vinh khác biệt như vậy.
Bóng đen đột nhiên nói: “Ta đưa em rời khỏi đây.”