Thần Cố
Chương 31 : Vương tử trở về (Một)
Ngày đăng: 03:19 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Nghe được câu này Ningya cảm thấy mình như đang nằm mơ, nhưng khác với lúc trước, đây là một giấc mộng tươi đẹp vô cùng. Cậu cố gắng đè nén trái tim đang kịch liệt nhảy lên không bình thường, thấp giọng nói: “Anh có cách để chúng ta rời đi sao?”
Trong nháy mắt bóng đen tiêu sái, lại ảo não phát hiện không có bất kỳ tiếng vang: “… Đi theo ta.”
Ningya nửa tin nửa ngờ theo sát sau lưng nó, nhìn nó đi xuyên qua một cánh cửa ở giữa, tự tin như nắm rõ nơi này như lòng bàn tay.
Nhưng mà, cũng không hẳn đều là thuận buồm xuôi gió. Có mấy vị khách không mời mà đến xuất hiện trên đường bọn họ đi tới, nhưng trước khi đối phương phát hiện, bóng đen đã quay về dẫn cậu đi một con đường khác. Sau khi đi vài đoạn chặng đường oan uổng, hành lang cung điện càng ngày càng mở rộng ra, mà bốn phía càng ngày càng thanh lãnh.
Ningya, nghe tiếng bước chân của mình vọng lại rõ ràng trên một hành lang dài mấy trăm thước, tim như thùng treo giống nhau nhấc lên, đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng bóng đen, chỉ lo bỏ sót bất cứ chỉ điểm nhỏ nào.
Đi quá nửa hành lang, bóng đen đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Ningya lập tức khẩn trương: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Bóng đen nói: “Có người tới.”
Ningya nhón chân lên chạy.
Bóng đen thấy dáng vẻ cậu chạy bộ không được tự nhiên: “Thả lỏng một chút, cẩn thận ngã.”
Ningya quay đầu lại nhìn thoáng qua. Hành lang dài vọng không đến trước.
Bóng đen nói: “Bị tóm thì bị tóm đi, chỉ là sinh con thôi mà. Cô ta cũng không tính là quá khó nhìn.”
Không tính là quá khó nhìn?
Hắn nhất định quên lúc trước còn gọi Naya là “xấu xí”.
Ningya chăm chú chạy cà nhắc, lười mở miệng phản bác.
Bóng đen còn nói: “Sau này em sẽ không hối hận chứ? Nói không chừng chờ em đến thời điểm châu ngọc nào đấy, sẽ tiếc nuối đã không cùng cô ta có một đoạn tình yêu triền miên đau khổ, lại còn một nửa con trai của Thần.”
Ningya thở hồng hộc mở miệng: “Anh…”
Bóng đen nói: “Ta làm sao? Coi như bây giờ em hối hận cũng không kịp. Ta sẽ không đồng ý cho em trở về.”
Ningya hít sâu một cái nói: “Anh đừng có nói gì nữa.”
Bóng đen vốn mang khẩu khí trêu chọc, nghe đến đó thì có chút tức giận: “Chê ta phiền? Vậy em đừng có đi theo ta nữa, em còn chạy làm gì, làm bé ngoan nằm trên đất chờ bọn hắn tới bắt em đi. Dù sao bọn họ sẽ đến rất nhanh. Em cũng không cần ngồi lên đâu, ngược lại chuyện như vậy nằm xuống nhắm mắt là có thể làm được rồi.”
Ningya đỏ cả mặt, không nhìn ra là xấu hổ hay phẫn nộ, hoặc là vừa thẹn vừa giận.
Bóng đen thấy cậu không nói lời nào, tiếp tục khích cậu: “Thật may mắn dường nào a. Có thể được nữ thần chăm sóc.”
“Đừng có nói nữa, sẽ bị người khác… Nghe thấy.” Ningya chạy trốn sắc mặt trắng bệch.
Bóng đen nói: “Ở cùng một chỗ với ta cần thiết phải lén lén lút lút như vậy sao? Ta là tình nhân bí mật của em chắc? Em sợ bị ai biết đây?”
Ningya lần này đích thực cáu rồi.
Bóng đen thấy thời điểm cậu chạy bộ gót chân hoàn toàn buông xuống, cười hì hì nói: “Bây giờ sao không khẩn trương nữa vậy?”
Ningya: “…”
Chạy đến cuối hành lang, là một cánh cửa màu vàng cực lớn cao hơn mấy chục mét, mặt trên điêu khắc đủ loại nhân vật cùng sự kiện, như một quyển tranh liên hoàn.
Ningya cố gắng ngước nhìn, muốn nhìn rõ ràng toàn cảnh điêu khắc trên đỉnh của cùng ván bên cạnh, nhưng bất luận nhìn thế nào đều dừng lại chỗ chừng ba mươi thước. Tầm ba mươi thước này cũng có thể nhìn thấy rất nhiều nội dung —
Đất đai hoang vu không có một ngọn cỏ.
Bầu trời hạ xuống một vệt ánh sáng, từ bên trong đi ra một người cùng một con… Sâu?
Đại lục có nước, cuồn cuộn không ngừng đổ vào, dần dần hình thành hồ nước dòng sông… lại là cả đại dương mênh mông?
Một người từ trong nước đi ra, cầm trong tay quyền trượng, đỉnh đầu có một vòng sáng.
Một nửa bầu trời tách ra, một là ban ngày, một là đêm đen.
Đủ loại sinh linh xuất hiện ở từng chỗ một trên đại lục. Có long, có ma thú, có nhân loại. Mà đứng ở phía trên bọn họ, là nhân loại có vòng sáng trên đầu — thần?
Tình huống như thế đương nhiên không thể trách bóng đen. Dù sao nó đã tuân thủ ước định, xác thực chuẩn bị dẫn cậu rời đi. Cho nên, sau khi chần chờ ngắn ngủi, cậu dùng sức phất tay, ra hiệu cho hắn rời đi. Mặc dù cậu cảm thấy hi vọng bóng đen tới cứu mình không lớn, nhưng mà cũng phải phòng ngừa vạn nhất. Tình huống dưới mắt, phía sau cậu là các thần, bóng đen dù có thần thông quảng đại như thế nào đi nữa, không thể là đối thủ của bọn họ.
Có thể đi một cái là một cái đi.
“Ngươi quá xấu, có thể ít liếc mắt nhìn thì nên bớt đi một cái.” Thanh âm của bóng đen đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu của Ningya.
Trước khi có phản ứng lại, Ningya đã bị kéo vào trong lòng một thứ đen như mực.
…
Kéo vào?
Ningya giật mình giơ tay lên, một hồi ôm lấy thân thể của chính mình, để xác định đối phương là thực thể tồn tại chân thật.
“Bảo bối, ta rất vui vì em nhiệt tình với ta như vậy, nhưng mà ta không thích để những người khác nhìn thấy.” Âm thanh ghé vào lỗ tai cậu quấn tê tê dại dại cùng triền miên mà lẩm bẩm, khiến toàn thân Ningya nổi lên một tầng da gà. Cậu đè lại bả vai của đối phương, cố gắng ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy một khuôn mặt anh tuấn phi phàm.
“Harvey?” Ningya mở to mắt.
Thời điểm khi danh tự này lần thứ hai bật thốt lên từ trong miệng cậu, cậu đã không còn nghi ngờ người nhìn thoáng qua trong mộng kia đã lưu lại cho mình ấn tượng sâu sắc cỡ nào.
Bóng đen, à, hiện tại đã có mặt có tên tuổi là Harvey. Hắn dùng giọng mũi trả lời: “Ơi?”
Một tiếng vô cùng đơn giản, lại mang theo yêu chiều nồng đậm. Ningya ít dám nhìn mắt của hắn, trong cặp mắt kia ẩn chứa quá nhiều nhu tình, so với biển sâu còn kinh khủng hơn, thật giống nhìn nhiều sẽ chết đuối bên trong ở trong sóng mắt ấy.
“Quả nhiên là ngươi đã trở lại.” Ofi mặc váy dài màu xanh nhạt, từ chỗ các thần chen chúc, chậm rãi đi tới một đầu khác của cầu hoàng kim hình vòm, cùng bọn họ cách cầu nhìn nhau. Cung điện hoàng kim đã biến thành một mảnh phế tích lớn, bị bọn họ vứt bỏ ở phía sau.
Harvey có thâm ý khác nhướng mày: “Không cần cám ơn.”
Ánh mắt Ofi từ phía sau lưng Ningya xẹt qua, lộ ra một mạt suy nghĩ sâu xa: “Hắn thật sự là một tên nhân loại thần kỳ, chinh phục Thần Giết Chóc, lại còn mê hoặc Hắc Ám thần vương.”
Harvey xoay người Ningya lại, để cậu cùng Ofi và các thần mặt đối mặt: “Có Thần Hắc Ám ở phía sau mà, đương nhiên thần kỳ.”
Ningya cả người chấn động, không thể tin ngẩng đầu nhìn hắn.
Ofi cười nói: “May là chúng ta đã rời đi rất lâu, trí nhớ của ta đối với ngươi bị sa mạc nhấn chìm ít nhiều. Bằng không ta sẽ ghen tị.”
Harvey nói: “Vậy chúc mừng ngươi, thiếu chút nữa đã đoạt quyền.”
Ofi không nén được tươi cười.
Đã nhiều năm như vậy, Harvey trước sau như một vẫn khiến người ta ghét. Không phải, với vẻ bề ngoài anh tuấn của hắn, thân phận cao thượng, thần lực cường đại, làm sao có khả năng không có nữ thần ái mộ!
Harvey nói: “Cùng ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, ta rất không vui. Ngươi khẳng định còn muốn để ta tiếp tục không vui tiếp sao?”
Ofi theo dõi hắn, cảm xúc trong ánh mắt thiên biến vạn hóa, giống như bị sóng biển đánh sâu vào đá ngầm, hồi lâu mới lắng đọng xuống, một lần nữa lộ ra nụ cười: “Không vui thì thế nào?”
Harvey nheo mắt lại, thần sắc trở nên hơi nguy hiểm.
Ofi khiêu khích nói: “Ngoài mất đi thần cách thần linh, giống như nhân loại cụt tay cụt chân, chỗ nào cũng tệ.”
Ningya đột nhiên mở miệng nói: “Đối với nhân loại mà nói, chỗ nào cũng tệ cũng không phải cụt tay cụt chân, mà là người tâm địa ác độc.”
Ofi nói: “Vậy thần mà cụt tay thiếu chân cùng tâm địa ác độc thì sao?”
Ningya rõ ràng có thể cảm giác được nàng đang châm chọc Harvey.
Chẳng lẽ nói, Harvey mất đi thần cách?!
Khóe miệng Harvey khẽ nhếch, lộ ra nụ cười khinh miệt: “Ta và các ngươi không phải cùng một dạng.”
Đêm đen đã tiêu tán đột nhiên tụ lại phía trên cung điện hoàng kim.
Các thần xôn xao.
Ánh mắt Ofi nhìn Harvey quả thực như kiếm sắc bén mới ra khỏi vỏ, khiến Ningya lần nữa lo lắng nàng đột nhiên ra tay. Nhưng mà mãi đến tận khi Harvey không kiên nhẫn rời đi, nàng cũng không có di chuyển. Chỉ có đối bóng lưng của bọn họ, nhàn nhạt hỏi: “Sau này ngươi có tính toán gì?”
Harvey cũng không quay đầu lại: “Mắc mớ gì tới ngươi.”
Ningya: “…” Cậu cũng không quay đầu lại — là không dám.