Thần Cố

Chương 32 : Vương tử trở về (Hai)

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Edit & Beta: Nguyệt Bạch



Harvey dẫn cậu đi một đoạn đường rất dài, đột nhiên dừng lại.



Ningya thấy một toà cung điện, so với cung điện hoàng kim hiện ra cung điện màu bạc đặc biệt đơn sơ cùng nhỏ hẹp.



Harvey nói: “Ta biết bây giờ em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng đừng hỏi gì cả, chỉ cần làm theo lời ta nói là được rồi. Lát nữa em thấy một tên xấu xí, thì nói với hắn, em đã sắp xếp xong tất cả, làm cho hắn kiên nhẫn thêm một lúc, em chẳng mấy chốc sẽ quay lại đánh cùng hắn trong ứng ngoài hợp.” Thấy Ningya không phản ứng, lấy cùi chỏ huých trước ngực cậu, “Nhớ kỹ chưa?”



Nhớ kỹ nhưng không suy nghĩ rõ ràng.



Ningya vừa định nói chuyện, đã thấy bị Harvey đẩy ra ngoài, mình bị ôm vào trong một lồng ngực khác.



“Cuối cùng em đã trở lại.”



Ningya cảm giác được tay đang ôm mình lúc này khẽ run, một cái cằm cứng rắn đặt trên đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng vuốt ve, có chút đau. Cậu muốn đẩy người đang ôm mình ra, thì lại bị ôm càng chặt hơn.



“Như vậy là đủ rồi.”



Hai người ôm nhau bị dùng sức tách ra.



Siton không vui nhìn Harvey che ở giữa hai người.



Harvey không chịu thua trừng lại: “Nếu như không có ta, cũng sẽ không có hình ảnh gặp lại cảm động lòng người như thế này đâu.”



Siton nghi ngờ nhìn hắn: “Sao ngươi lại biết?”



Harvey cười nhạo nói: “Người ngoài kia đều biết, ta sao có khả năng không biết.”



Ánh mắt Siton xẹt qua tại trên mặt hắn và Ningya, đột nhiên khẩn trương lên: “Ngươi muốn làm gì? Em ấy đã mất đi ký ức!”



Harvey nói: “Ngươi chắc chắn chị ấy mất đi trí nhớ?”



Siton nói: “Có ý gì?” Hỏi thì hỏi Harvey, nhưng con ngươi lại nhìn chằm chằm Ningya.



Ningya chột dạ đến lợi hại, len lén chăm chú nhìn Harvey.



Harvey không dấu vết gật đầu.



Siton không bỏ qua cảnh này, lạnh lùng nói: “Ngươi uy hiếp em ấy cái gì?!”



Harvey nghiêng người, ngăn Ningya ở phía sau, thản nhiên đối mặt với Siton: “Nhốt lại đám thần ngu xuẩn kia ở cung điện hoàng kim đã sụp xuống, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tìm tới cửa. Căn cứ nguyên tắc gần đây, ngươi nhất định là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, sau đó mới đến phiên chúng ta. So với việc bị bọn họ tiêu diệt từng người một, không bằng chúng ta liên thủ, triệt để tiêu diệt bọn họ.”



Siton nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin tưởng các ngươi sao?”



Ngón tay Harvey giữa ba người vẽ một vòng tròn: “Trong ba người chúng ta, ta mới là người đầu tiên bị bán đứng, nói đến không tin tưởng, ta mới phải là người có quyền lên tiếng nhất nhé. Ta cũng đã chịu buông bỏ thành kiến, ngươi còn lo lắng cái gì chứ?”



Siton vẻ mặt hoài nghi: “Ngươi thật sự chịu buông bỏ thành kiến?”



Harvey sờ sờ mũi: “Nói hoàn toàn bỏ qua nhất định là lừa gạt ngươi. Bất quá, đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta không có lựa chọn nào khác.”



Hắn đích xác hiểu rất rõ Siton. Nếu như Harvey phát thề son sắt mà nói đã buông xuống quá khứ, ngay cả móng tay Siton cũng sẽ không tin hắn, nhưng nếu hắn nói là đối đầu kẻ địch mạnh, bị tình thế ép buộc, Siton sẽ tin bảy tám phần.



Mu bàn tay Harvey ở phía sau mãnh liệt ra hiệu cho Ningya.



Ningya chậm rãi nói: “Tôi đã sắp xếp xong xuôi, anh chờ một chút. Tôi, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở về cùng anh trong ứng ngoài hợp.”



“Em bị sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?” Siton thấy cậu đỏ cả mặt, lo lắng tiến lên một bước, muốn tới gần cậu, thì bị Harvey ngăn trở: “Không có gì, ngươi đừng có đến quá gần.”



Siton nheo mắt lại: “Các ngươi có bí mật gì gạt ta?”



Harvey vẻ mặt xoắn xuýt, tình thế khó xử rất lâu mới thở dài nói: “Chị ấy đã mất đi thần cách.”



Siton nói: “Ta biết.”



Harvey cố ý vặn vẹo ý của hắn: “Ngươi sẽ không phải nhân cơ hội này làm gì chị ấy chứ?”



Siton cười lạnh nói: “Nếu ta muốn làm gì nàng ấy thì đã sớm làm, còn có thể đợi ngươi tới nữa hay sao?”



“Có ý gì?”



“Ta mới là người đầu tiên phát hiện ra nàng.”



“… Đúng vậy sao?” Rõ ràng toàn bộ cả quá trình Siton làm với Ningya Harvey đều chứng kiến, nhưng lúc này lại biểu hiện hoàn toàn như người bị tin tức này dọa sợ, “Vậy tại sao chị ấy lại rơi vào tay Ofi?”




Ningya nói: “Tôi không có mất trí nhớ.”



Harvey nói: “E rằng không phải sự việc xảy ra khi em trở thành Ningya, em nên tận tình phóng thích trí tưởng tượng của mình.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Có ai đã nói qua chưa, là em nhìn qua rất trẻ, nhưng cái đầu lại cứng nhắc như ông chú, không, quả thực là ông cụ non.”



Ningya bĩu môi.



Harvey không có tính dễ dàng tha cho cậu, tiếp tục hỏi: “Em không sợ ta lừa em sao? E rằng em thật sự là Nữ thần Quang Minh, như lời Siton nói, ta muốn nắm giữ em trong lòng bàn tay, để em mặc ta điều khiển.”



Ningya nói: “Vậy tôi cũng không có cách nào chống lại, không phải sao?” Bất kể là Ofi, Siton, vẫn là Harvey, đối với cậu mà nói đều là quái vật khổng lồ cao lớn không thể với tới, ngay cả không gian đùa giỡn mưu kế cũng không có. Hiện tại nhớ lại, mình có thể ở cung điện hoàng kim cùng Ofi chơi trò “mèo vờn vuột”, xét đến cùng, vẫn phải cảm ơn Harvey chống đỡ.



“Hơn nữa, ” Cậu nói tiếp, “So với hắn, tôi tin tưởng anh hơn.”



“Tại sao?” Vui vẻ nối tiếp vui vẻ, Harvey vẫn không quên hỏi nguyên nhân.



Ningya nói: “Anh đã giúp tôi.” Cậu biết thời điểm Naya kéo mình đi, là nhớ Harvey giúp mới không cảm thấy đau đớn.



Harvey cười cười.



Ningya cảm thấy vẻ mặt của hắn có chút kỳ lạ, vốn là muốn cười, lại vì nghĩ tới điều gì, liền thu liễm lại biểu tình.



“Còn có.” Ningya nói, “Tôi giống như đã gặp qua Nữ thần Quang Minh.”



Harvey bỗng nhiên dừng bước: “Vào lúc nào? Nơi nào? Tại sao lại gặp mặt? Em đã nói gì với chị ta? Chị ta đã nói gì với em?”



Ningya nói: “Trong mộng.”



Harvey: “…”



Ningya cố gắng nhớ lại chi tiết nhỏ trong mơ: “Tôi gọi tên của nàng. Rena.”



Harvey nói: “Khi đó em có hình dáng gì?”



“Không khác hiện tại.”



Sau câu hỏi của Harvey, Ningya nói ra tường tận cảnh tượng trong giấc mộng mình gặp Nữ thần Quang Minh. Tim Harvey đập loạn nhịp, lẩm bẩm nói: “Em đã bị sinh ra sao?”



“Không phải đâu?” Ningya đột nhiên có chút cảnh giác nói: “Anh coi tôi là ai?”



Harvey phục hồi lại tinh thần, nhìn vẻ mặt đề phòng của Ningya, ôm gáy cậu, thân mật cọ cọ trán của cậu: “Đương nhiên là bảo bối của ta.”







Bảo bối bảo bối rồi vân vân, sau khi bị gọi nhiều lần, tâm lý đã quen thuộc, thậm chí còn theo bản năng mà đáp lại.



Ningya cảm thấy, cậu khả năng sắp đến giai đoạn không có thuốc nào cứu nổi.



Đông Côi Mạc lớn đến mức vượt xa tưởng tượng của Ningya.



Có lẽ là thêm nguyên nhân nhớ nhà, Ningya cảm thấy đoạn đường này gần đây càng dài. Mà thời điểm ý nghĩ của cậu không cẩn thận tiết lộ cho Harvey biết, Harvey nổ. Hắn một mặt bi thương hỏi, có phải cảm thấy một ngày sống cùng mình dài tựa một năm hay không? Bất luận Ningya giải thích thế nào cũng không chịu nhận.



Một lúc sau, Ningya rõ ràng cảm thấy tốc độ đi đường của bọn họ chậm lại, này còn chưa tính, chỗ chết người nhất chính là, nước và cỏ nhỏ Harvey tiện tay mang tới đều đã bị Ningya ăn hết.



Đang lúc Ningya vừa mệt vừa đói vừa khát, cảm thấy được mình khả năng không chống đỡ nổi đến khi về Langzan, cậu phát hiện túi không gian của mình có thể sử dụng!



Ngày đó, cậu ăn như ăn một bữa tiệc lớn –lương khô cứng nhắc, thế nhưng vẫn no.



Harvey ngoài dự định cũng ăn thử một chút, sau đó lộ ra thái độ ghét bỏ cực độ: “Nếu không phải một đường đi cùng em đến đây, ta rất nghi ngờ em có phải là vương tử Langzan không, thứ khó ăn như vậy cũng có thể ăn say sưa ngon lành.”



Ningya nói: “Một đường đi tới? Anh theo tôi bao lâu rồi? Khi nào thì bắt đầu cùng?”



Harvey nói: “Em đoán xem?”



“Bắt đầu từ khi tôi rời Quang Minh thần sao?”



Harvey không tỏ rõ ý kiến.



Ningya liền hết lòng tin mấy phần, hơi xúc động, cũng hơi kinh ngạc: “Anh là Thần Hắc Ám á, tại sao lại đi theo tôi?”



Harvey một tay nâng má, cười như không cười nhìn cậu: “Cái vấn đề này ta đã từng giải thích rất nhiều lần rồi, em cũng đã nghe qua rất nhiều lần, mà vẫn kiên trì không ngừng hỏi, chắc là muốn nghe ta gọi em là bảo bối a.”



Trên mặt Ningya oanh một cái, đỏ như cà chua, bỏ lại đồ ăn vào trong túi không gian, nằm xuống quay lưng về phía Harvey, vô luận đối phương đùa cậu như thế nào, cũng không chịu phản ứng.