Thần Cố

Chương 33 : Vương tử trở về (Ba)

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Edit & Beta: Nguyệt Bạch



Ningya chiến tranh lạnh một phát duy trì ba ngày, đến ngày thứ tư, Harvey than thở tỏ vẻ tâm tình mình không tốt, ảnh hưởng tới trí nhớ, giống như lạc lối bên trong cát vàng.



Biết rõ hắn cố ý, Ningya vẫn uất nghẹn đồng ý cầu hoà của hắn.



Harvey được voi đòi tiên nói: “Em hôn ta một cái, chỉ hôn một cái ta mới tin em thật lòng tha thứ cho ta.”



Ningya nhíu mày.



Harvey thấy cậu vẫn bất động, hơi gấp gáp: “Một đám khói đen em còn chấp nhận, huống chi đây lại là một anh giai cực kỳ đẹp trai hoạt sắc sinh hương!”



Ningya nói: “Trước đây cũng có người nói câu tương tự vậy.”



“Ai?!” Harvey nổi giận.



Ningya nói: “Một tên người lùn.”



Harvey: “…”



Ningya nói: “Cũng gọi là Harvey.”



Harvey cười khan nói: “Tại thời đại của các thần, số lượng tín đồ của ta là số một số hai. Có vài tín đồ điên cuồng thậm chí còn gọi con trai mình là Harvey, há, lâu dần, Harvey liền trở thành một cái tên rất phổ biến ở Mộng đại lục.”



Ningya đối với lời giải thích của hắn không hề bị lay động, khăng khăng nhìn hắn: “Là anh sao?”



Harvey giãy như giãy chết: “Thứ thế giới này không bao giờ thiếu chính là trùng hợp.”



Ningya nói: “Cho nên?”



“… Là ta.” Harvey nói xong cũng thẹn quá hóa giận, trực tiếp biến thành một luồng khói đen, biến mất ở nơi trời đất giao nhau.



Ningya: “…” Cậu chỉ muốn xác định một chút thôi mà.



Không có Harvey dẫn đường, Ningya không dám tùy tiện đi loạn. Sa mạc với biển rộng giống nhau, rất dễ mất phương hướng. Cũng may đến buổi tối, Harvey đã trở lại, trong tay còn cầm theo nước cùng trái cây.



“Ăn đi.” Hắn đưa cho Ningya.



Ningya yên lặng nhận lấy: “Cảm ơn.”



Harvey nói: “Lễ vật đều đã nhận, không cho phép lại tức giận.”



Ningya muốn nói cậu căn bản không có tức giận, lại cảm thấy khiến Harvey thấy mình rất dễ dàng giận dỗi cũng tốt, đỡ bị hắn trêu chọc.



“Vậy em có thể làm lại không?”



“Cái gì?”



Harvey chỉ chỉ má của mình, dựa theo chiều cao của Ningya, phối hợp uốn gối.



Ningya: “…” Cậu thực sự đã đánh giá quá cao da mặt Harvey.



Harvey không thực hiện được, suốt cả buổi tối đều mang thái độ”Ta không cao hứng” “Ta không vui” “Đừng nói chuyện với ta” “Chớ có chọc ta”.



Ningya rất biết nghe lời, im lặng tiếp tục trạng thái chiến tranh lạnh mấy ngày trước.



Đến nửa đêm, trạng thái “Ta không cao hứng” cùng “Ta không vui” của Harvey đạt tới đỉnh điểm, đặc biệt là nhìn thấy Ningya bộ dáng ngủ ngon lành, quả thực đến chực điểm sau đó sôi trào. Hắn dùng ngón tay chọc tỉnh Ningya.



Ningya mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền thấy một bóng đen bên người, sợ hết hồn: “Anh sao lại biến trở về rồi?”




Thế nhưng, ông cũng phải lo lắng đến tâm tình con nhỏ.



Nó vì quốc gia này bỏ ra nhiều như vậy, chẳng lẽ còn phải tiếp tục chịu oan ức sao?



Lão quốc vương nhìn về phía Leon: “Con cho là thế nào? Quốc vương bệ hạ trẻ tuổi của ta.”



Leon vẻ mặt phức tạp. Hắn biết đáp án phụ vương mình mong đợi là gì, cũng biết tại sao ông lại mong đợi đáp án như vậy, chính là bởi vì quá rõ ràng, cho nên mới không thể thuận theo tâm ý của ông. Hắn bây giờ đã trở thành chủ nhân của dòng họ You, cùng là chủ nhân của một nước Langzan. Hắn đã thấy phụ vương mình như thế nào ở hai vị trí này cẩn trọng cần cù chăm chỉ bảo vệ người nhà cùng nhân dân, hắn là người thừa kế của ông, nhất định phải tiếp tục phát dương quang đại.



“Con tán thành kiến nghị của các đại thần.” Hắn nói.



Lão quốc vương nhìn hắn, không tỏ rõ ý kiến.



Leon nói: “Con không muốn để cho Ningya chịu một hồi không căn cứ dùng ngòi bút làm vũ khí. Nhưng mà trước mắt con cũng không đủ tự tin cùng sức mạnh bảo vệ em.”



Lão quốc vương suy tư một lúc lâu, thở dài nói: “Ta sẽ thuyết phục mẫu hậu con.”



Vương hậu nổi giận.



Bà vô cùng giận dữ, quả thực như khiến pháo đài Ningya biến thành một biển lửa. Liên quan, đêm đó tiệc chúc mừng phải chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất — bà từ chối tham dự!



Leon bị bà cho rằng là kẻ cầm đầu của việc này mà từ chối gặp mặt, lão quốc vương đi khuyên bảo, trực tiếp bị ném ra gối cùng chăn. Cuối cùng, Ningya phải ra tay.



Vương hậu mở cửa đã nằm nhoài trong ngực của cậu khóc.



Ningya trừng cái tay đã đưa đến giữa không trung của Harvey.



Harvey cùng Ningya ánh mắt yên lặng mà chiến đấu hai phút, rốt cuộc rút lui, cố nén kích động muốn tách hai người ra, quay người xuống lầu tìm rượu uống.



Ningya dẫn vương hậu trở về phòng.



Vương hậu ôm ôm gối bắt đầu mắng. Đương nhiên, cho dù là mắng mỏ, bà vẫn duy trì một dạng tao nhã, dùng từ cùng câu giàu nội hàm, đáng sợ là dù không mang một nửa chữ thô tục nào mà đem lão quốc vương cùng Leon hai cha con đến máu chó đầy đầu.



Ningya không lên tiếng nghe, chờ cho bà tận hứng mới nói: “Con đồng ý với ý nghĩ của phụ vương cùng Vương huynh.”



Vương hậu rất muốn ôm gối đập.



Ningya nói: “Con vì Langzan mới quyết định đi Đông Côi Mạc, con chịu rất nhiều khổ cực, như người tưởng tượng vậy, thế nhưng con phải tiếp tục kiên trì. Người không thể để con bỏ dở nửa chừng được.”



Vương hậu không có lời nào để nói, kinh ngạc nhìn Ningya nửa ngày, rồi xông tới ôm lấy cậu gào khóc.



Tiệc tối đương nhiên hủy bỏ.



Trong pháo đài tất cả mọi người bị hạ lệnh cấm khẩu. Ngày hôm nay người ở ngoài pháo đài nhìn thấy Ningya rất nhanh đều biết, người trẻ tuổi kia là cháu trai của tổng quản pháo đài, nhiều năm không gặp, đường xa mà đến, mới làm tổng quản thất thố như vậy. Còn tiếng bọn họ nghe được “Điện hạ” kia hoàn toàn là nghe lầm. Lúc đó hắn kêu là “Dẫn đường an ổn ha hạ ngươi”. Ừ, tổng quản nói có cái tên này, vậy thì có danh tự như vậy đi.



Một hồi phong ba gia đình dưới sự kiên trì của Ningya biến mất. Nhưng vương hậu hiển nhiên không có ý định tha thứ cho chồng mình cùng con cả nhanh như vậy, lão quốc vương ôm gối cùng chăn trở về cuối cùng chỉ được phép ngủ dưới đất trong phòng. Cũng may ông là lão quốc vương, dù có phải ngủ đất, đó cũng là chăn đệm xa hoa cùng mềm mại cao cấp. Kết cục của Leon càng thảm hại hơn chút, vương hậu quy định mỗi ngày hắn đều phải tới pháo đài cùng em giai mình tăng cường tình nghĩa.



Leon đáng thương mỗi ngày thời gian ngủ bù đều là ở trên xe ngựa.



Phiền não của bọn họ tuy rằng được giải quyết, nhưng phiền não của Ningya mỗi ngày đều quấy nhiễu cậu. Cậu tính toán, có nên nói ra chuyện xảy ra trong Đông Côi Mạc nói cho người thân của mình không. Nếu như không phải Harvey nói chuyện giật gân, nhóm thần Đông Côi Mạc giam cầm rất có thể đang có mưu đồ rời khỏi cấm chế của Nữ thần Quang Minh, một khi bọn họ thành công, như vậy xui xẻo không chỉ có riêng Langzan. Toàn bộ Mộng đại lục có thể sẽ trở lại thời đại của các thần.



Ningya không dám tưởng tượng sẽ tạo thành hậu quả gì.



Nếu đã trở thành bá chủ đại lục nhân loại tuyệt sẽ không dễ dàng giao ra chủ quyền, mà các thần lại nhất định muốn lấy được.



Nói cho người thân, để bọn họ sớm chuẩn bị là thượng sách, mà sự thực lần trước đã chứng minh, bọn họ chuẩn bị cũng không có tác dụng gì. Cả Học viện Ma pháp St. Paders cùng ma pháp công hội đều tính cả, bọn họ vẫn cứ không cách nào chống lại một cái Thần Giết Chóc, huống chi là tất cả thần linh Đông Côi Mạc?



Nói cho bọn họ biết cũng chỉ làm cho bọn họ thêm nhiều phiền não đi. Mỗi lần nhìn thấy phụ vương mẫu hậu lộ ra vẻ vui mừng, lời nói làm sao cũng không nói ra miệng được.