Thần Cố

Chương 35 : Vương tử trở về (Năm)

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Edit & Beta: Nguyệt Bạch



Dưới thế tiến công khuyên nhủ cường đại, Ningya suýt chút nữa giương cờ trắng đầu hàng.



Thời khắc mấu chốt, Leon đứng ra!



Hắn tiếp nhận phần lớn lửa đạn!



Hắn bị cha mẹ mình nổ tan tành thành mảnh vụn!



Hắn vẫn kiên định chắn trước mặt em trai, trơ mắt nhìn mình biến thành pháo hôi. ( Vật hi sinh:))))



Thời điểm Ningya bị tinh thần hi sinh của huynh trưởng làm cảm động, Leon đã cả bụng nước đắng.



Là do hắn đang lúc người quá thoải mái, cố ý chạy đi làm con tốt thí tìm kiếm kích thích sao?



Đương nhiên không phải.



Là hắn xem không hiểu ba màu, kéo thêm ác cảm của mẹ mình sao?



Đương nhiên cũng không phải.



Hắn chỉ là… Không thể nào chịu được một vị Thần Vương từ sáng đến tối không có chuyện làm, ở khắp mọi nơi tìm mình tâm sự. Thời điểm ngồi xe ngựa, Thần Vương đại nhân cũng đồng thời cùng hắn ngồi trong xe, đối hắn cười lạnh. Lúc ngủ, nửa đêm bị lay tỉnh, nhìn dán trên trần nhà Thần Vương đại nhân cười lạnh với mình. Ngay cả thời điểm, đi tắm đèn cũng đều sẽ vô duyên vô cớ tắt mất, sau đó, trong bóng tối còn có thể nghe thấy một tiếng cười lạnh.



Bị hành hạ đến nỗi Leon hai mươi tuổi rơi vào đường cùng muốn già hẳn đi, không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm vị Thần Vương nào đó hỏi rõ, rốt cuộc muốn thế nào.



Thần Vương đại nhân rất dứt khoát truyền đạt mệnh lệnh, một chút cũng không có cảm giác xa lạ.



“Khiến Ningya đi theo ta.”



Leon nói: “Ngài rốt cuộc nghĩ như thế nào? Về em trai của ta.”



Thần Vương đại nhân biểu thị sẽ chăm sóc cậu thật tốt.



Leon còn muốn hỏi thêm vài câu, đã bị một cái tát vỗ đi ra, đúng lúc gặp phải Ningya mang trà chiều đến tìm Harvey. Hành lang quá nhỏ, ngay cả nơi để tránh cũng không có, Leon không thể làm gì khác hơn là nói thật, sau đó tội nghiệp nhìn Ningya, hi vọng cậu có thể có cách.



Ningya cân nhắc một chút, rõ ràng cha đẻ mẹ ruột càng dễ nói chuyện hơn, vì vậy cho một cái kiến nghị vô cùng đúng trọng tâm: “Thời điểm trao đổi cùng phụ vương với mẫu hậu, đừng quá kích động. Còn có, ngài bảo trọng.”



Leon: “…” Hắn hoài nghi cha mẹ cùng em trai ba người mới là người thân một nhà, còn mình là con nuôi.



Bất kể nói thế nào, cố gắng của Leon vẫn có tác dụng, vương hậu nhượng bộ, đưa ra một cái chiết trung kiến nghị. Có thể để cho Ningya đi cùng Harvey, nhưng bên người nhất định phải mang theo đủ số lượng tùy tùng. Ningya biết trạm tiếp theo mình muốn đi Quang Minh thần hội, không phải là nơi thích hợp gây sự chú ý, liền đi gõ cửa của Leon.



Leon tâm lực tiều tụy, mượn cớ quốc sự bận rộn, ở lại Klein, không chịu lại đến đây chịu pháo kích.



Ningya tự mình ra trận, uyển chuyển biểu đạt nguyện vọng mình muốn dùng thân phận bình dân trải nghiệm cuộc sống, hơn nữa chuyện Đông Côi Mạc ngầm chiếm Langzan cả thế gian đều chú ý, một khi cậu khoa trương, hành tung sẽ bị những quốc gia khác biết được. Như vậy, lúc trước Leon cùng các đại thần khổ tâm che giấu bị đổ xuống sống xuống biển.



Vương hậu chung quy không nỡ lòng làm khó dễ đứa con ngoan ngoãn đến mức quá đáng phải chịu nhiều đau khổ này, miễn cưỡng đồng ý.



Harvey sợ bà đổi ý, giục Ningya nhanh chóng thu xếp hành lý.



“Không phải em rất quan tâm Ork sao? Tìm thấy hắn sớm một chút, nói không chừng còn có thể nghe di ngôn.”



Ningya nói: “Anh thật sự không giết hắn?” Đến bây giờ, cậu có phần không dám nghe tung tích của Ork, chỉ lo truyền đến tin xấu.



Harvey nói: “Trừ em ra, ta đối với những nhân loại khác không hề có hứng thú. Muốn biết đáp án, thì tự mình đi tìm.”



Ningya nói: “Kia ha… Ách, tôi đang nói người lùn lúc trước đâu?”



Harvey làm động tác một đao xẹt cổ mình.



Ningya: “…” Cậu không hề đồng cảm cho Người Lùn, lại càng thêm lo lắng cho Ork.



Harvey nói: “Không phải còn có một tên đại vương tử sao?” Đại vương tử trong miệng hắn đương nhiên không phải Leon, mà là đại vương tử Julan, Cornell. Người Lùn lúc trước chính là vì giúp hắn trốn khỏi Augulin, mới thần hồn nát thần tính huyên náo trong thành, khiến Ningya cùng Ork sốt ruột muốn về nhà không thể không nhảy lên xe Người Lùn, cuối cùng rơi vào kết cục khó khăn lên thuyền giặc dễ xuống thuyền giặc khó.




“Ai muốn đi!” Harvey giận dỗi, quay đầu bỏ đi.



May là hắn giận không quá triệt để, chỉ là quay đầu bước đi, không biến thành hắc khí, không Ningya đại khái hai cái chân dài bao nhiêu cũng không thể đuổi kịp. Đương nhiên cái “tức giận không quá triệt để” đến tột cùng là vô tình hay cố ý, vậy thì mỗi người một ý.



Bất kể nói thế nào, Ningya nắm lấy cơ hội, từ phía sau ôm lấy hắn.



Harvey còn đang làm bộ làm tịch “Ta đối với việc đi địa lao một chút hứng thú cũng không có, đối với đi gặp vương tử Cornell cũng không có hứng thú, đối…” Lời còn chưa nói hết, Ningya đã ra tay, hôn trên má trái hắn. Chờ lúc cậu muốn lúc rút lui, một cái tay đột nhiên nắm eo cậu, Harvey đè mặt xuống.



Trái tim Ningya nhảy lung tung.



Harvey hôn khóe miệng của cậu một cái, sau đó nói: “Ít nhất phải như vậy.”







Ningya nói không ra cám xúc của mình vào thời khắc này là yên tâm hay là thất vọng.



“Nhanh lên.” Harvey lại thúc giục.



Ningya nâng mặt của hắn lên, từ từ ấn môi vào, Harvey hơi nghiêng đầu, môi cùng môi in dấu vững vàng. Ningya ngẩn ra, Harvey nhân cơ hội này liếm cậu một cái, khiến cậu sợ đến lùi liền ba bước.



Harvey cười nói: “Là tự em muốn hôn môi đấy nhé.”



Ningya: “…”



Harvey nói: “Ta chẳng qua cảm thấy môi của em hơi khô, mới muốn làm ướt một chút.”



Mặt Ningya lập tức như bị thiêu cháy.



Harvey chiếm được tiện nghi còn ra vẻ, thở dài nói: “Ta vốn muốn tiến triển tự nhiên, từ từ đến, khát vọng của em đối với ta thực sự ngoài dự liệu của ta. Làm sao bây giờ? Không nghe theo em thì thật giống như không tốt lắm.” Hắn tiếp tục cười.



Ningya hít một hơi thật sâu nói: “Lúc nào chúng ta đi địa lao?”



Harvey nói: “Còn đi địa lao cái gì nữa, em không phải đã bị giam trong địa lao của ta hay sao?”



Ningya: “…” Thần biện hộ cho lời mình nói quả thực là thần thoại, thật đáng sợ.



Thu lại khen thưởng Harvey vẫn dẫn theo Ningya tới địa lao vương cung Julan. Ở đây sạch sẽ hơn so với tưởng tượng, chỉ chiếm hơn 300 mét vuông, rất hẹp rất nhỏ, sau khi đi vào có hai gian phòng tù nhân, chỉ có thể chứa một người đứng, ngồi xuống cũng không được.



Thấy Harvey hiếu kỳ, Ningya giới thiệu: “Cái này cũng là một loại hình pháp.” Một người đứng lâu, sẽ muốn nhúc nhích, hoặc là ngồi xuống, thế nhưng ở trong phòng giam này, cả hai điều đều không thể thực hiện.



Harvey cười nói: “Nhân loại thật thú vị, trí tưởng tượng so với ta phong phú hơn nhiều, ta thật nên học tập cho giỏi.”



Ningya hối hận đã để hắn mang mình đến đây.



Bất quá hiện tại phòng giam đại đa số đều trống không, đến cuối cùng mới nhìn thấy một ánh đèn.



Ánh đèn không phải từ trong phòng giam vọng lại, mà là có quản ngục ngồi ở giữa hai bên phòng giam, vừa ăn cá khô nhỏ hơn cả ngón út, một bên uống bia. Hắn ăn đến say sưa ngon lành, không hề biết có hai vị khách không mời mà đến đi tới trước mặt. Chờ lúc hắn chóng mặt ngẩng đầu lên, Harvey phất tay, hắn liền từ từ ngã xuống.



Ningya đi tới bên trái phòng giam, mở cánh cửa sổ nhỏ bằng sắt ra, nhìn bên trong một chút, một mảnh tăm tối, cậu đổi sang bên cạnh, mới vừa mở song sắt ra, liền đối mặt với một đôi mắt màu xám đậm. Ningya sợ hết hồn, thân thể ngửa ra sau, vừa vặn ngã vào trong lòng Harvey.



Harvey cười nói: “Bảo bối, ta rất thích em yêu thương ôm ấp.”



Ningya đã đứng vững, Harvey lại ôm eo không chịu buông tay.



“Các ngươi là ai?”



Người trong phòng giam hỏi.



Ningya nói: “Xin hỏi ngài là vương tử Cornell sao?”



Ánh mắt trong phòng giam nhìn Ningya từ trên xuống dưới, đến khi Harvey không nhịn được phải đóng song sắt lại, đối phương đột nhiên nói: “Cậu là Ningya?”