Thần Cố
Chương 36 : Vương tử trở về (Sáu)
Ngày đăng: 03:19 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Ningya cả kinh, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng. Cậu với Vương tử Cornell chưa từng gặp mặt, đối phương có thể biết tên mình, nhất định liên quan đến Ork. Nhưng không đợi cậu mở miệng, Harvey đã không vui nói: “Tù nhân không có quyền đặt câu hỏi, chỉ có nghĩa vụ trả lời.”
Đối phương rất giảo hoạt: “Cái này quyết định tới việc ta có nói dối hay không.”
Harvey nói: “Ngươi nói dối, ta sẽ biết.”
Đối phương cười hì hì, như cũng không tin.
Harvey nói: “Sau đó, ngươi sẽ chết rất thảm.”
Đối phương nhìn hắn một cái, thân thể lùi lại về sau, cả người dung nhập vào trong bóng tối.
Harvey vỗ vỗ cánh tay Ningya: “Đi lấy chìa khóa mở cửa?”
Ningya kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.
Harvey nói: “Làm sao vậy?”
Ningya nói: “Tôi nghĩ anh sẽ một cước đá tung cửa.”
“…” Harvey nói, “Hình tượng của ta ở trong lòng của em lại thô lỗ như vậy sao?”
Ningya nói: “Hoặc là dùng thần lực đem cả cái địa lao này nhào nặn thành các loại bánh quai chèo.”
Harvey nói: “Trước cái bánh quai chèo đấy, em cần phải nhắc nhở ta, chúng ta vẫn còn bánh quai chèo bên trong.”
Ningya ngoan ngoãn cởi xuống chìa khóa từ trên người quản ngục, đưa cho Harvey. Harvey mở cửa địa lao, một cơn gió mạnh nhào tới trước mặt, Ningya còn chưa phản ứng lại, chợt nghe “đùng” một tiếng, trong địa lao giống như có thứ gì đụng phải tường.
Bên trong thực sự quá mờ.
Ningya mang đèn đến.
Lúc ánh đèn chiếu sáng cả tù lao, thì thấy một thân ảnh đen thùi cuộn mình rúc ở bên trong góc địa lao, nhìn kỹ, mới phát hiện là một người ôm bụng ngồi xổm. Tóc tai như rơm rạ che hơn nửa khuôn mặt hắn, từ vóc người xem, là cái nam nhân vóc người tầm trung.
“Ngươi là Vương tử Cornell?” Ningya hỏi lại một lần.
Người kia ngẩng đầu lên, con mắt màu xám từ kẽ hở tóc lộ ra, không kiêng kị đánh giá Ningya: “Tóc màu xám, mắt màu đen, vóc dáng không cao, nhưng lại rất đẹp… Đáng tiếc ta nhìn không ra ngươi có chỗ nào xinh đẹp.”
Harvey nói: “Ngươi nên cảm ơn vì không thấy được, không thì bây giờ người đã thành một tên mù.”
Ánh mắt người kia nhìn về phía Harvey có kính nể sâu sắc. Hắn đến bây giờ cũng không biết đối phương làm sao phá giải mình đánh lén. Rõ ràng, đối phương liên tục không có di chuyển… Ý thức được sắc mặt Harvey không tốt, hắn giật mình, vội nói: “Ta là người hầu bên người vương tử Cornell, Harvey.”
…
Ningya rõ ràng có thể cảm nhận được trên người Harvey tỏa ra sát ý.
Cậu cười ha hả, nói: “Xem ra anh nói không sai. Tín đồ của anh thật sự rất điên cuồng, thích dùng tên của anh đặt cho đời sau của mình.”
Harvey: “…” Đây chỉ là viện cớ! Hắn thật sự không nghĩ tới vậy mà có người lớn mật như vậy, lấy trộm tên của hắn! Một tên của thần! Tên của một Thần Vương! Quả thực tội không thể tha thứ!
Trong phòng giam càng ngày càng tối, tối đến mức ánh đèn chỉ có thể chiếu sáng mũi Ningya.
Ningya vội ho một tiếng nói: “Ngươi muốn đổi tên hay không?”
Người kia sửng sốt một chút: “Không có.”
Ningya kéo tay Harvey lại, mặt không đổi sắc nói: “Hắn đồng ý đổi tên thành Harry.”
“A?” Gương mặt khó hiểu không hiểu tại sao mình lại biến thành Harry.
“Hừ.”
“Dạ.” Feta mồ hôi đầm đìa lùi ra.
Nhìn tư thái thấp kém của hắn, Harvey lại bắt đầu nhớ đến Ningya.
Tiểu bảo bối của hắn bất kể thời điểm nào, cũng đều lộ ra vẻ rất kiên cường.
Ningya đắm chìm bên trong đại dương sách, cũng không cảm giác được thời gian trôi qua thật nhanh. Harvey trở thành người liên lạc đối ngoại của cậu, có tin tức gì, đều sẽ thông báo cho cậu. Bao gồm cảthư mỗi tháng một lần từ Langzan. Thế nhưng khiến người lo lắng là, đến nay cậu vẫn chưa nhận được tin tức củaOrk.
Bất quá Harvey mang đến một cái tin khác.
“Em đã gặp qua pháp sư vong linh chưa?”
Ningya ngẩn ra: “Pháp sư vong linh?”
Harvey nói: “Chính là tín đồ trong truyền thuyết của Tử Thần.” Nằm trong tứ đại thần vương, một Thần Vương duy nhất trực tiếp đối đầu cùng Nữ thần Quang Minh, Tử Thần trong lịch sử loài người đương nhiên có cảm giác tồn tại, trong đó có một điểm là, tín đồ của thần khác đều bị Nữ thần Quang Minh đánh đến mai danh ẩn tích, còn pháp sư vong linh lại có thể trên mặt đất nhảy nhót.
Ningya nói: “Bọn họ không phải ở Tây Côi Mạc sao?” Langzan ở bên cạnh Đông Côi Mạc, còn pháp sư vong linh lại ở Tây Côi Mạc, chỉ mới nghe địa danh đã biết ở giữa cách nhau xa xôi cỡ nào.
Harvey nói: “Đúng, cho nên mới rất ngạc nhiên.”
Ningya nói: “Ngạc nhiên?” Hắn cảm thấy được dùng từ này để hình dung mới làm cho người khác cảm thấy rất ngạc nhiên.
Harvey nói: “Quang Minh thần hội bắt được một tên.”
…
“Ý của anh là, Quang Minh thần hội bắt được một pháp sư vong linh?” Ningya hỏi.
Harvey nói: “Em có muốn gặp không?”
Đối với nét mặt hưng phấn của hắn, Ningya chậm rãi lắc lắc đầu.
Dù cho vẻ mặt của cậu cùng lúc trước không khác, nhưng Harvey đã có thẻ cảm giác được cậu không vui.”Tại sao?”
Ningya suy nghĩ một chút nói: “Đại khái là đồng bệnh tương liên đi.” Trước cậu cũng Quang Minh thần điện bắt được, sau đó, còn bị mổ tim. Mỗi lần nghĩ tới chỗ này, cậu cũng có thể cảm giác được tim co giật, dường như đau đớn khi tim bị cắt ra vĩnh viễn lưu lại trên thân thể này.
Harvey cũng nghĩ đến. Không nghĩ tới lòng tốt của hắn lại khơi ra chuyện cũ, hắn ngay lập tức mất hứng: “Quên đi.”
Ningya muốn giải thích, nhưng Harvey đi quá nhanh, chữ thứ nhất bị gió cuốn nghe không rõ.
Những ngày kế tiếp, Ningya cùng Harvey tiến vào một khoảng chiến tranh lạnh.
Sau khi bọn họ ở cùng nhau, thời điểm chiến tranh lạnh gộp lại rất nhiều. Không phải cậu không để ý tới hắn, chính là hắn không để ý tới cậu, Ningya nhớ lại thời điểm mình ở Đông Côi Mạc phát khởi chiến tranh lạnh, Harvey dựa vào thủ đoạn lạc đường, khiến cho cậu mở miệng, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Cách này cậu coi như muốn dùng, cũng không dùng được.
Có lẽ là bởi vì, hai người bọn họ ở chung, từ đầu tới đuôi đều là Harvey chiếm vị trí nguyên nhân chủ đạo đi. Mình dù có nổi nóng, đến cuối cùng, vẫn là bị hắn ăn gắt gao.
Ningya vốn muốn chủ động hòa giải, sau đó phát hiện đấy cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Cậu không phải là ở Quang Minh thần hội, cũng không có quyền lợi đi lại khắp nơi như Harvey, cho nên, trừ phi Harvey chủ động tới tìm cậu, không thì mình muốn tìm Harvey quả thực khó càng thêm khó. Cậu không thể làm gì khác hơn là chờ, đợi rất lâu rồi, nhưng trước sau vẫn không thấy Harvey xuất hiện, liền có chút nản lòng.
Harvey mặc dù cố ý phơi ra ý tứ của hắn, nhưng còn một nguyên nhân khác là, hắn đang cùng Feta mưu đồ bí mật.
Giáo hoàng đã lợi dụng phân thân đi dạo qua một vòng Tây Côi Mạc, cũng không thấy người hắn muốn gặp, như vậy địa điểm còn sót lại càng ngày càng ít.
Harvey nói: “Ta cần người đi tới đảo Song Tử.”
Feta nói: “Tôi nghe nói Đảo Song Tử đã bỏ hoang.”
Harvey cười cười: “Nhưng mà long còn sống.”