Thần Cố

Chương 42 : Chỉ là Ningya… (Hai)

Ngày đăng: 03:20 19/04/20


Edit & Beta: Nguyệt Bạch



“Không nghĩ một chút gì quá khứ.” Harvey quái khoang quái điều lặp lại, tay xoa cằm dùng thêm sức, nhìn đôi môi Ningya càng ngày càng trắng, nụ cười trên mặt càng ngày càng quỷ dị, “Không nghĩ đến chút gì quá khứ, lại sử dụng Quang Minh thần lực. Suy tính đến tương lai, lại phá hủy kế hoạch của ta. Cho nên, em không nghĩ tới cùng cân nhắc tương lai, chính là sử dụng quang minh thần lực đối nghịch với ta à?”



Lại trải qua đau đớn.



Thời điểm Thần Giết Chóc hành hạ cậu.



Thời điểm chú văn như ngọn lửa thiêu đốt da thịt của cậu.



Nhưng mà, cũng không giống như bây giờ, nắm chính là cằm, nhưng ngay cả trái tim cũng cùng bắt đầu thấy đau. Tầm mắt chua xót mơ hồ, lệ khí trên gương mặt anh tuấn cũng mơ hồ, dường như chớp mắt một cái, đối phương sẽ đến như trong giấc mộng hôn xuống.



“Tại sao không nói lời nào? Còn đang ấp ủ làm sao phản bội ta sao?” Một cái tay khác của Harvey đột nhiên ôm lấy eo cậu, cánh tay siết lại, đem cậu hoàn toàn vây trong ngực của mình.



Ningya cơ hồ không kịp thở.



“Đã đến nước này, còn muốn vì Rena cúc cung tận tụy sao?” Harvey thanh âm êm dịu, nhưng từng chữ đều như dao con đâm xuống.



Không phải.



Căn bản không có nhớ tới Rena.



Tôi chỉ là…



Đối với giấc mộng có một chút xíu say mê.



Mới có thể khó tiếp nhận hiện thực.



Ningya nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.



Harvey sững sờ, tay đột nhiên buông cằm của cậu ra, tim loạn nhịp nhìn cậu một lúc, nhấc ngón tay cái lau đi nước mắt của cậu, cười nhạo nói: “Ta còn không khóc, em lại khóc cái gì?”



Ningya rũ mắt.



Harvey dùng ngón tay trỏ nâng cằm cậu lên: “Nói, em khóc cái gì?”



Đôi môi Ningya run lên, rất nhanh tỉnh táo lại, nói: “Tôi không phải muốn cùng anh đối nghịch.”



Harvey nhíu mày.



Ningya nói: “Tôi cũng không biết tại sao giáo hoàng lại tỉnh lại.”



Harvey nói: “Nhớ ra em là ai chưa?”



Ningya con ngươi lấp loé, vẫn thành thực đáp lại: “Là… Quang Chi Tử sao?”



Harvey nói: “Em biết tên gọi của Quang Chi Tử là gì không?”



Ningya lắc đầu, thấy Harvey trừng mắt nhìn mình, trong đầu linh quang chợt lóe, “Cũng gọi là Ningya?”
Harvey ngồi ở bên giường, trước sau dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cậu.



Bữa điểm tâm này Ningya ăn đến đứng ngồi không yên, như ngồi trên đống lửa, vội vã ăn xong, đã muốn đứng lên.



“Đi đâu?” Harvey hỏi.



“Đánh răng.” Ningya ảo não phát hiện, cậu cư nhiên ở tình huống chưa đánh răng rửa mặt đã ăn điểm tâm, hơn nữa còn là ở trên giường. Nếu như lão sư lễ nghi của cậu biết, nhất định sẽ tự nhận lỗi từ chức.



Harvey khẽ cười một tiếng, không vạch trần cậu.



Ningya đi mấy bước, cảm thấy trên người lành lạnh, cúi đầu mới phát hiện mình vậy mà lại ở trần! Sau lưng Harvey dù bận vẫn ung dung ngồi xuống, một mặt tán thưởng mà đánh giá vóc người cậu. Nếu như bát cháo yến mạch không quá lớn, cậu thật muốn đem mình nấp ở bên trong.



Buổi sáng tâm hoảng ý loạn qua đi, Ningya cuối cùng cũng coi như trấn định lại, chân cậu bước lên cầu thang, thời điểm đang muốn từ tầng gác xuống dưới thư viện, đột nhiên quay đầu lại nhìn cái giường kia một chút.



Tầng gác trước đây có cái giường này sao?



Ningya gõ gõ đầu, có chút không dám xác định.



Không biết tại sao, mỗi khi cậu muốn nhớ lại một ít chuyện, hình ảnh trong đầu sẽ rung chuyển bất an, không phải không nhớ ra được, mà là một trận hộ mơ mơ hồ hồ, sau đó nhảy ra mấy cái hình ảnh rõ ràng, thế nhưng cậu luôn cảm thấy có vài thứ tựa như mơ mơ hồ hồ thời điểm mơ hồ trôi qua.



Cậu đi theo cầu thang xuống dưới, vừa bước xuống đất đã thấy Harvey ôm ngực đứng ở bên cạnh cầu thang cười tủm tỉm nhìn mình.



Ningya cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn: “Đại nhân.”



Harvey nhíu mày: “Em gọi ta là gì?”



“Đại nhân?” Ningya có chút không xác định. Trong trí nhớ của cậu, tựa hồ cũng không  rất rõ ràng phương thức xưng hô với Harvey.



Harvey nói: “Em ngày hôm qua còn gọi ta là thân ái, hôm nay đã lại gọi ta đại nhân. Bảo bối, đây là trò chơi mới của em sao?”



Ningya trên mặt như lửa đốt: “Thân ái.”



“Ngoan.” Harvey vô cùng tự nhiên đến gần hôn trán cậu một cái.



Ningya ngây người.



Harvey nói: “Đi thôi.” Thời điểm muốn nắm lấy Ningya, lại bị tránh thoát khỏi.



Ningya nói: “Ngài tại sao, đối với tôi như vậy?”



Harvey kỳ quái nhìn cậu: “Chúng ta là người yêu a, như vậy không phải rất bình thường sao?”







Người yêu?



Ningya cảm thấy từ trái tim của mình như từ lòng bàn chân bắn lên trên trán, rồi lại trở xuống lòng bàn chân, lại nhảy đến trán, làm cho cả người muốn ngất xỉu.