Thần Cố

Chương 43 : Chỉ là Ningya… (Ba)

Ngày đăng: 03:20 19/04/20


Edit & Beta: Nguyệt Bạch



Harvey đưa Ningya đi ra khỏi thư viện, dọc đường gặp mấy người, vậy mà không người nào tiến lên dò hỏi. Ningya mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại thật giống lẽ ra nên như vậy.



“Bọn họ…” Ningya không nhịn được quay đầu nhìn lại bóng lưng mấy người kia.



Harvey một tay nắm tay cậu, cũng không quay đầu lại: “Nhìn không đẹp bằng ngón chân của ta đâu.”



“Tôi không phải ý này.”



“Chẳng lẽ không đúng?” Harvey bất mãn quay đầu nhìn cậu.



Ningya nghĩ đến đầu có chút đau: “Tôi chưa từng thấy ngón chân của anh.”



Harvey nói: “Muốn xem không?”



Ningya đỏ mặt.



Harvey lại gần, hài hước nhìn chằm chằm mắt cậu: “Buổi tối cho em xem nhé?”



Ningya càng ngày càng không có cách nào suy tư, muốn quay đầu đi, lại có chút không bỏ được. Dựa vào gần như vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy lông mi của hắn, đôi mắt của hắn, còn có ánh mắt hắn nhìn mình. Tim lại bắt đầu nhảy lên không quy luật, hô hấp bản thân dần dần khó khăn, dường như chết đuối bên trong sóng mắt ôn nhu đó, tay không tự chủ được nâng lên, che lên con mắt của hắn, sau đó thở phào nhẹ nhõm thật dài.



Bàn tay bị lông mi hắn nhẹ nhàng cào một cái, Harvey ngồi dậy, nắm chặt tay cậu, một lần nữa đi về phía trước.



Ningya đi sau người hắn.



Hành lang rộng như vậy, cung điện cao như vậy, mà tầm mắt của cậu lại hẹp như vậy, nhỏ như vậy, chỉ cho phép một bóng lưng.



Đi ra từ Quang Minh thần điện, một chiếc xe ngựa đã dừng ở bên ngoài.



Harvey mở cửa xe, đang khom lưng muốn đi vào, liền dừng lại, quay người nâng tay, chuẩn bị dìu người phía sau lên xe. Thế nhưng… Đằng sau không có ai.



Ningya một bên khác  lên toa xe, mới vừa ngồi vững vàng, đã thấy Harvey đứng ở một bên cửa xe, bất mãn nhìn mình, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”



Harvey nhìn cậu chằm chằm, khóe miệng quỷ dị hơi nhấc lên, ôn nhu nói: “Không có gì.”



Ningya: “…”



Cậu rốt cuộc biết tại sao mình vẫn cảm thấy không khỏe rồi.



Cậu thấy Harvey vẫn luôn rất ôn nhu, nhưng mà trực giác mách cho cậu biết, cái nhìn chằm chằm mình bất mãn kia mới là đúng.



Xe ngựa rời khỏi Quang Minh thần điện, nhưng không  vội vã ra khỏi thành, mà  chậm rãi chạy trên đường phố phồn hoa nhất tại thành Niel. Mặc dù hình tượng đối ngoại của Sangtu vẫn là con rối của Quang Minh thần hội, một quốc gia  tràn ngập thối nát cùng suy sụp tinh thần, thế nhưng trong mắt gười từ nơi khác tới, đường phố thành Niel khắp nơi đều là cảnh tượng phồn vinh.



Ningya đoan đoan chính chính ngồi ở trong xe ngựa, ánh mắt lại không tự chủ được chạy từ trong xe ra bên ngoài.



“Sắp đến trưa rồi, em muốn ăn chút gì không?” Harvey hỏi.



Ningya nói: “Nghe theo quyết định của ngài.”
Hay là, chỉ nằm bất động?



Sau khi đầu từ từ dừng lại suy nghĩ, xúc cảm trên thân thể liền khuếch đại vô hạn. Ningya có thể cảm nhận rõ ràng được cái tay nắm ở eo mình, nhìn chằm chằm cẳng chân đầu gối mình, còn có… Mặt của cậu càng ngày càng đỏ, cơ hồ đến nối sắp chảy máu não.



“Nếu đã không ngủ, vậy chúng ta có thể làm chuyện càng thêm ngủ không được.” Tay Harvey đặt ở trên eo nhỏ của Ningya bóp một cái.



“…”



Ningya rút tay từ trong chăn ra, khẽ nâng thân thể.



Harvey: “!” Có chút kinh hỉ mở to hai mắt.



Ningya tàn nhẫn mà cho mình một quyền, đem mình đánh hôn mê bất tỉnh.



Harvey: “…”



Mới vừa kết thúc đại chiến của Quang Minh thần hội cùng đế quốc Kanding, Sangtu sợ đế quốc Kanding trả thù, sắp xếp trọng binh phòng thủ tại biên giới, ma pháp truyền tống trận hai nước cũng tạm dừng.



Thời điểm đến biên giới Sangtu, Ningya còn đang suy nghĩ Harvey sẽ dùng biện pháp gì phá phòng tuyến, nháy mắt một cái, ngoài cửa sổ đã là cảnh sắc xa lạ.







Harvey dù bận vẫn ung dung ngồi xuống, chờ cậu đưa tới cửa vấn đề.



Ningya gõ gõ toa xe, thò đầu ra, hỏi phu xe: “Nơi này là nơi nào?”



Phu xe đánh xe ngựa là một người trung niên bề ngoài xấu xí, Ningya chưa từng gặp mặt, chỉ là từ tư thế bước đi của hắn có thể thấy là một kỵ sĩ, nhiều hơn nữa thì không nhìn ra được —— Sau khi cậu nhìn qua, phu xe cũng rất ít  khi xuất hiện trong tầm mắt của cậu. Nếu không phải thời điểm mỗi ngày xuống xe ngựa còn có thể nhìn một chút, Ningya cơ hồ cho là phu xe mất tích giữa đường.



Phu xe quay đầu lại, còn chưa nói, toa xe bỗng nhiên chấn động một cái, đem Ningya trở lại trong xe.



Harvey ôm Ningya, chủ động ôm ấp cười híp mắt nói: “Em rất biết nắm lấy thời cơ.”



“…” Ningya ngồi thẳng thật nhanh.



Harvey nói: “Em không muốn biết đây là nơi nào sao?”



Ningya nói: “Đế quốc Kanding.”



Harvey kinh ngạc nhìn cậu.



Ningya nói: “Không phải anh nói đi Fariel sao?”



Harvey nở nụ cười: “Ta tưởng em căn bản không quan tâm ta nói cái gì.”



Ningya theo bản năng muốn giải thích, thấy ánh mắt Harvey nhìn mình tràn đầy trêu tức, cũng không phải không vui, mới biết hắn chỉ là đùa giỡn, hơi mím mím môi, mặt lại bắt đầu không tự chủ đỏ lên, tránh khỏi bị hắn nhìn chăm chú.



Chờ sau một loạt sự kiện uống rượu, xong ngủ trần truồng đến tự đánh, Harvey không có cưỡng ép cậu làm qua bất cứ chuyện gì nữa, tình cờ cứng rắn chút, cũng là trêu chọc thức. Càng như vậy, Ningya càng không quản được nhịp tim đập của mình, cho tới bây giờ, Harvey hơi hơi nhìn chằm chằm mình lâu một chút, gần mình một chút, thì cảm quan của cậu sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm, thậm chí chủ động truy đuổi khí tức của đối phương.