Thần Cố
Chương 44 : Chỉ là Ningya… (Bốn)
Ngày đăng: 03:20 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Ký ức của Ningya đối với Fariel hoàn dừng lại tại “Hỏa thần phẫn nộ đốt Fariel, thủ đô Đế quốc Kanding lụi tàn trong lửa”, thời điểm nhìn thấy đường phố mới tinh phồn vinh, có chút loạn nhịp tim. cảnh tượng trong thành Fariel đều là tươi tốt, cư dân an cư lạc nghiệp, chỗ nào còn vết tích sau tai ương.
Mà ấn tượng của cậu đối với Ciro, chỉ dừng lại tại học viện pháp thuật St Paders nhìn thấy vị học trưởng ngạo mạn lạnh lùng không coi ai ra gì kia, ai có thể nghĩ tới tại thời điểm nguy cấp nhất của đế quốc Kanding, là hắn đứng ra nắm nguy đỡ điên, bình định, bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của đế quốc?
Cậu đột nhiên rất tò mò, Ciro sau khi trở thành quân chủ anh minh đương đại trẻ nhất được Mộng đại lục công nhận là dạng gì, mà hắn lại thế nào cùng với Soso thuần khiết như giấy trắng trở thành đế hậu người người yêu thích và ngưỡng mộ của Mộng đại lục?
Thời gian Ningya ở tại Học viện ma pháp St Paders cũng không lâu, nhưng lại là thời gian tuyệt vời nhất từng trải qua sau khi cậu bị Thần Giết Chóc Siton quấn lấy nguyền rủa, thời điểm nhớ lại đầu mày khóe mắt không khỏi nhiễm mấy phần ý cười.
Harvey thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt không vui.
Toa xe đột nhiên lắc lư, từ trên xuống dưới, lảo đảo.
Ningya đầu thò ra ngoài cửa xe thăm dò, trước sau đều là đường cái bằng phẳng: “…”
Harvey nói: “Phong cảnh nổi danh nhất Fariel là hoàng cung, mau đến đó coi sao?”
…
Cái kia dù có là khu phong cảnh, cũng là du khách miễn đi vào.
Ningya nói: “Nhìn bên ngoài là được rồi.” Thời điểm tại học viện, cậu và Soso qua lại không nhiều, ấn tượng trước sau dừng lại trên tiểu tuỳ tùng của Dilin, thế nhưng sau khi rời khỏi học viện, cậu nhớ đến St Paders chỉ sau Langzan, cho dù là người chỉ gặp thoáng qua trong học viện, cậu cũng muốn gặp, vì đoạn kia quả thực tốt đẹp. Mà điều kiện tiên quyết là, cậu sẽ không mang đến phiền phức cho đối phương. Harvey tuy rằng không thể ngang bằng với phiền phức, nhưng cũng nhưng cũng họa không hơn không phải là hào.
Harvey nói: “Vậy chỉ có thể liếc mắt nhìn.”
Ningya nói: “Tại sao?”
Harvey nói: “Gần đây Đế quốc Kanding rất nghèo, hoàng cung co lại rất nhiều, chỉ nhìn bên ngoài, liếc mắt cái là xong.”
Ningya: “…”
Đang lúc nói chuyện, xe ngựa đã đi tới trước hoàng cung.
Hoàng cung đế quốc dưới ánh sáng mặt trời đồ sộ hùng vĩ, khí thế tràn đầy, tuy rằng như Harvey từng nói, cũng không lớn như trong tưởng tượng của cậu, thế nhưng thiết kế cùng kiến tạo đều là thiết kế tỉ mỉ, không mất vẻ trang nghiêm, cùng đường nét độc đáo.
Cậu chỉ vào hai bên kiến trúc của hoàng cung: “Đó là cái gì?” Xây dựng ở bên cạnh hoàng cung, lại cùng hoàng cung phong cách không giống nhau.
Ningya không có vạch trần, hàm hàm hồ hồ nói: “Vũ hội khi nào thì bắt đầu?”
Harvey nói: “Bảy giờ tối, chúng ta có thể nhìn lại hoàng cung đế quốc lần nữa. Nói không chừng đúng lúc có thể gặp được hoàng hậu tọa giá.”
Ningya nuốt nước miếng một cái, Harvey lập tức nói: “Ta chỉ nói vậy thôi. Em biểu hiện quá chờ mong, ta sẽ ghen.”
Ningya: “…” Quen biết Harvey lâu như vậy, bảo bối, thân ái các loại xưng hô đã nghe đến lỗ tai sinh kén, nhưng ghen vẫn là lần đầu tiên. Ghen bắt nguồn từ đố kị, mà đố kị bắt nguồn từ chiếm giữ… Cậu cấm chỉ mình nghĩ tiếp nữa. Cậu đã đang đứng ở trên vách đá cheo leo, một cái chân bước hụt xuống dưới, thân thể nghiên xuống chút nữa, nhất định sẽ rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Cũng may Harvey như thường ngày, chạm đến là thôi, cũng không có lại đuổi đánh tới cùng.
Đến buổi tối, sau khi Harvey đưa món tráng miệng tới, cậu hơi hơi đầy bụng, ngồi trước xe ngựa đến… hoàng cung Đế quốc.
Cửa hoàng cung xếp đầy xe ngựa đến đây tham gia vũ hội.
Xe ngựa của Harvey chen ở giữa, không hề bắt mắt chút nào.
Ningya đứng ngồi không yên. Vì để duy trì cục diện chính trị ổn định củaLangzan, Langzan ngầm thừa nhận cậu vẫn đang trong trạng thái bị vây nhốt ở Đông Côi Mạc, nếu như tại vũ hội vạch trần thân phận, tin tức truyền trở về Langzan, nhất định sẽ tạo thành phiền phức đối với phụ huynh cậu.
“Tay em sao lại lạnh như vậy?” Harvey sờ sờ mu bàn tay của cậu.
Ningya nói: “Tôi có chút không thoải mái, muốn đi về trước.”
Harvey nói: “Trong hoàng cung có y sư giỏi nhất.”
Ningya nói: “Tôi hơi mệt.”
“Có thể dựa vào trong ngực của ta.” Harvey đưa tay ra, ôm cậu vào trong ngực.
Ningya cảm thấy nên ăn ngay nói thật: “Tôi cảm thấy tôi không thích hợp xuất hiện ở nơi đông người.”
Harvey nói: “Nếu như đám ngu xuẩn ở Đông Côi Mạc chạy đến, em định chuẩn bị làm sao đối phó? Sẽ không hi vọng ta một thân một mình đấu với toàn bộ bọn họ đi?”
Cái ý nghĩ này không phải là không có, nhưng Ningya cũng cảm thấy không có khả năng lắm. Chưa nói Harvey có đồng ý hay không, lại có thể làm được hay không cũng đều là vấn đề. Tuy rằng hắn là Thần Vương, nhưng Ningya không có quên thời điểm rời khỏi Đông Côi Mạc, Ofi đã từng âm u chế giễu hắn mất đi thần cách.”Tôi còn chưa nghĩ tới.”
“Ta giúp em cùng nghĩ.” Âm thanh Harvey cực kỳ ôn nhu hướng dẫn, “Chúng ta có thể bắt đầu từ việc tìm kiếm đồng minh. Đế quốc Kanding mới vừa giải quyết một tên Hỏa thần, nắm giữ kinh nghiệm thực chiến phong phú, nói không chừng có thể kết hợp với lý luận của em, nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt hơn.”
Ningya trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng đã bị thuyết phục.