Thần Cố
Chương 46 : Chỉ là Ningya… (Sáu)
Ngày đăng: 03:20 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng, ánh sáng trắng phau như một tầng lụa mỏng, che ở bên trong phòng tiếp khách. Có ba người đã rất lâu không nhúc nhích, như tượng tạc bằng băng tuyết. Sau một lát, một người trong đó giật giật vai, thay đổi tư thế, vùi ở trong lồng ngực người yêu ngủ tiếp.
Ciro kéo lại quần áo xộc xệch của Soso, che bả vai, ngước mắt nhìn Ningya.
Ningya còn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bị anh nhìn chăm chăm, mới đưa mắt trở về.
Sáng sớm quá yên tĩnh, thời điểm ánh mắt giao nhau, hai người dường như đều nghe thấy một tiếng va chạm lanh lảnh, sắc bén đâm rách yên lặng, khiến cái đầu ngủ cả đêm từ trong yên lặng giật mình tỉnh giấc.
“Cộc cộc.”
Nhìn hai bọn họ “đầu mày cuối mắt” Harvey không nhịn được gõ bàn một cái nói: “Trong phòng vẫn còn có người khác.”
Ciro phát hiện người trong ngực bị kinh sợ hơi động đậy, bất mãn nhíu mày: “Tin tức các ngươi nói làm người nghe quá kinh hãi, ta cần thời gian để suy nghĩ.”
Harvey nói: “Tùy.” Hắn đứng lên, “Nói cho ta biết Thần khí của Nors ở đâu?”
Mí mắt Ciro khẽ nhấc, lộ ra tinh quang.
Harvey mặt không thay đổi nhìn lại anh, cũng không giải thích.
Ciro ung dung thong thả trả lời: “Nó là quốc bảo.”
Harvey cười nhạo nói: “Chỉ mong nó có thể bảo vệ quốc gia của ngươi.”
Đối mặt với gần như khiêu khích châm chọc của hắn, Ciro coi như không nghe thấy, gọi thị vệ mời bọn họ nghỉ ngơi ở trong hoàng cung.
Ningya vốn đi cùng Harvey, nhưng nghĩ tới thái độ không tỏ rõ ý kiến của Ciro thì không yên tâm một mình quay lại. Lúc này Soso mới vừa tỉnh, đang che miệng nghe Ciro nói chuyện, một cái đầu nhỏ tròn vo vàng óng thỉnh thoảng gật một cái.
Soso nhìn thấy cậu, muốn đứng lên chào hỏi, lại che miệng lại ngay lập tức. Dù trở thành hoàng hậu đế quốc, cậu vẫn không bỏ thói quen trước khi đánh răng thì tuyệt không nói lời nào.
Ningya nói: “Yêu quái biển?”
Harvey nhìn qua có chút không cao hứng: “Thần khí ở đâu?”
Puka nói: “Ta không biết.”
Ánh mắt Harvey ngưng lại, từ giữa gương nứt ra một cái khe.
“A!” Puka điên cuồng rít gào.
Harvey nói một cách lạnh lùng: “Còn phát ra âm thanh nào nữa, ta sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt.”
Tiếng thét chói tai đột nhiên dừng. Puka cẩn thận từng ly từng tí nhìn hắn, như đang nhìn một tay đao phủ hung tàn mất nhân tính vô tình nhất trên thế giới này.
Harvey hỏi: “Thần khí ở đâu?”
Puka nói: “Ta thật sự không biết. Đám nhân loại kia đã từng hủy nó đi một phần. Thời điểm đánh Hỏa Thần, ta đã nói cho bọn họ biết cách dùng Thần khí, nhưng mà xoay lưng một cái, bọn họ không chỉ đem trao đổi ‘tình bạn’ lúc trước cho ta từ trong bụng ta đánh về, còn giấu ta ở cái chỗ không thấy mặt trời này. Ta thật nhớ hoàng hậu Samantha, nếu như nàng vẫn còn, cái thằng nhóc hoàng đế kia sẽ không đăng cơ, ta cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm như vậy.”
Harvey nói: “Đưa ta đi tìm Thần khí.”
Puka nói: “Ta được lợi ích gì? Ta làm là giao dịch đồng giá, nếu như ngươi muốn ta hỗ trợ, nhất định phải dùng thứ gì đó trên người của ngươi đổi lấy. Ví dụ như, lương tri của ngươi.”
Harvey nở nụ cười: “Được, nếu như ngươi tìm thấy.”
Ningya lặng lẽ nghĩ: E rằng ở trong bụng của cún rồi.
Làm sao có thể không tìm được?
Puka tự tin duỗi ra một vòi từ trong gương, từ từ thăm dò vào trong thân thể Harvey…