Thần Cố

Chương 5 : Hắc ám thần phó (năm)

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Edit: Nguyệt Bạch



Beta: Âu Dương Tình



Suốt dọc đường đi, người lùn vẫn không giải thích cho cậu, Ningya chỉ có thể một mình nằm trên lưng ngựa miên man suy nghĩ.



Chuyện nghĩ đến đầu tiên đương nhiên là người lùn có mục đích. Thân phận của người lùn phức tạp – Tín đồ của Thần Hắc Ám, người đi theo Đại Vương tử của Julan, dù là thân phận gì cũng đều như treo trên đầu một thanh đao bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Mình tuy rằng không có quan hệ với Quang Minh thần hội, cũng không tín ngưỡng bất kể Thần gì, nhưng tín đồ luôn luôn điên cuồng, ai biết bọn có mấy thứ nghi thức dùng người sống hiến tế hay không?



Mà phương diện này Julan đã sai lầm nặng nề, người lùn mạnh mẽ xông đến cổng thành Algulin thì đã sử dụng chiêu “dương đông kích tây”, chiêu thức tuy cũ nhưng hiệu quả lại tốt. Nhiều thiếu niên tách ra đi lại như vậy khiến Vương hậu Julan cùng vị Vương đệ kia phải nhức đầu.



Xét giữa hai thân phận, Ningya hi vọng là thân phận sau, vào thời khắc mấu chốt lấy ra dùng thân phận Vương tử Langzan hy vọng còn có chút tác dụng. Thế nhưng theo thái độ cổ quái của người lùn thì thân phận trước có khả năng lớn hơn.



Ngẫm kỹ lại thì người lùn thay đổi thái độ sau khi cậu hôn mê.



Như vậy trong lúc cậu hôn mê đã xảy ra chuyện gì?



Một màn cuối cùng nhìn thấy trước khi hôn mê là người lùn bị đánh bay, rồi cảnh tượng người áo đen vây đánh… Cùng với sự thoắt ẩn thoắt hiện của khuyên môi vàng đen có liên quan?



Bàn tay Ningya cọ nhẹ vào bụng ngựa một chút thì thấy trống không. Khuyên môi vàng đen xuất quỷ nhập thần kia tựa như lại quay về túi không gian. Trong lòng khẽ động, cậu lấy khuyên môi ra từ trong túi không gian, dùng lòng bàn tay úp vào bụng ngựa.



Nếu ném nó đi thì sẽ thế nào nhỉ?



Món đồ lấy từ cung điện của Thần Hắc Ám này nói thế nào vẫn khiến người ta bất an. Sự việc còn chưa ngừng phát sinh, thu cũng đã thu rồi, dù sao cũng không quay trở về nơi đó nữa, giờ đây lại là một của khoai nóng phỏng tay, cực kì quỷ quái.




Người lùn thấy Ningya vẫn đang bất động mới phát hiện tay cậu bị trói lại, không thể nào cầm dao nĩa lên được. Hắn lầm bầm lầu bầu nói: “Ngươi không đói? Được rồi, vậy ta giúp ngươi mang về phòng, khi nào đói thì lại ăn tiếp.” Nói xong thì chẳng buồn để ý đến sắc mặt của Ningya mà tự ăn hết phần mình, sau đó bưng phần của Ningya đi lên phòng.



Ningya trước khi đi nhịn không được lại nhìn mắt người kỵ sĩ kia.



Kỵ sĩ đang nhìn cậu, còn cười cười với cậu.



Ningya trở về phòng vẫn còn đang suy nghĩ về nụ cười của hắn. Đối với người đang rơi vào hố mà nói, chứng kiến bất kì một cơ hội nào hiện ra đều sẽ khó kìm lòng nổi, cho dù chỉ là một sợi dây đứt. Đương nhiên, cậu vẫn duy trì bình tĩnh. Cậu với đối phương chưa từng gặp mặt, muốn bọn họ ra tay đối phó với một kỵ sĩ cấp bảy là không có thực. Đoàn lính đánh thuê không phải đoàn kỵ sĩ thần thánh, nếu như hiện tại ngồi kia là người của Chrysler hoặc Gabled, vậy thì cậu sẽ không chút do dự hô cứu mạng.



Người lùn thào dây thừng nhưng lại trói chân cậu vào chân giường: “Ăn đi.”



Ningya cúi đầu ăn cơm.



Nửa đêm, Ningya nghe thấy động tĩnh tại cửa, mở mắt, người lùn vốn đang ngủ ở trên giường lại không thấy bóng người. Cậu rón ra rón rén đứng lên, di chuyển đến cạnh cửa, vểnh tai lên muốn nghe chút gì đó thì cánh cửa liền mở ra. Người lùn đi tới, nhìn thấy cậu thì trên môi lộ ra nụ cười lạnh lẽo không chút ấm áp.



Ningya lùi lại nửa bước, ngẩng đầu lên liền thấy người kỵ sĩ bị đụng đó.



Hắn đứng ở cửa, ánh mắt có phần áy náy, sau đó gật đầu một cái thật nhanh rồi quay đầu bước đi.



“Đừng có nhìn.” Người lùn nhàn nhạt nói: “Ta nói rồi. Ngươi làm cái gì cũng chỉ là liên lụy tới người khác.”



Dù cho không nhìn thấy sự việc vừa mới phát sinh bên ngoài nhưng Ningya biết hi vọng mong manh của mình đối với đoàn lính đánh thuê đã bị dập tắt.