Thần Cố

Chương 6 : Hắc ám thần phó (sáu)

Ngày đăng: 03:19 19/04/20


Edit: Nguyệt Bạch



Beta: Âu Dương Tình



Thấy tâm trạng của cậu không tốt, ngày thứ hai sau khi rời giường thái độ của người lùn đối với cậu lại tốt hơn, chủ động cởi trói để tứ chi cậu được thả lỏng, có thể tự do dùng cơm dưới lầu. Nhưng Ningya lại cảm thấy bết bát hơn. Hành động mà người lùn thể hiện rõ mình không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.



Hai người tiếp tục lên đường, người lùn thậm chí không trói cậu trên ngựa mà còn giải thích về hành vi lúc trước.



Ồ! Ra là sợ cậu ngã từ trên lưng ngựa xuống. Vậy thì cũng đừng có đem cậu đặt trên lưng ngựa chứ.



Ningya phớt lờ vẻ mặt tươi cười thân thiết lấy lòng của hắn, nghiêng đầu sang một bên nhìn ngắm phong cảnh phía xa.



Thấy cậu nghiêng đầu, trên mặt người lùn thoáng qua một chút ảo não, lại mau chóng kìm chế, mang theo cậu tiếp tục lên đường.



Ningya vẫn luôn phỏng đoán người lùn sẽ đưa mình đi nơi nào. Nếu không dùng ma pháp trận, vậy thì cũng chỉ có năm lựa chọn: Gunavegas, Sangtu, Shamanlier, Tangier, Senlisja. Nếu có thể, cậu hi vọng là Senlisja hoặc Tangier, chí ít là gần Langzan nhất. Cậu thất vọng vì vốn hiểu biết nông cạn của mình, tối hôm qua trong cuộc nói chuyện của đám lính đánh thuê cậu đã nghe thấy tên của trấn nhỏ đó, nhưng bởi vì không biết nên vẫn chẳng rõ hướng đi của bọn họ.



May mà không bao lâu sau đáp án đã rõ.



Bọn họ đi tới ranh giới giữa Julan và Sangtu.



Sangtu, thật sự là một đáp án ngoài dự liệu của cậu. Một tín đồ của Thần Hắc Ám lại chạy đến đại bản doanh của Quang Minh thần hội, ngoại trừ bị khùng thì điều cậu có thể nghĩ tới cũng chỉ có âm mưu.



Người lùn là có chuẩn bị mà đến, mang theo một đống văn kiện, binh lính nhìn mặt Ningya mấy cái liền thả đi.



Nếu như là thương nhân bình thường, Ningya đại khái còn có thể nháy mắt xin giúp đỡ, nhưng là kị sĩ cấp bảy thì… Duy trì im lặng mới là cách tốt cho mình cho người.



Sau khi vào biên giới Sangtu, trạng thái của người lùn đổi hẳn. Một là không thể thoải mái giống như lúc trước, bởi khi giao tiếp với người khác, hắn sợ mình nhỡ mồm tiết lộ chuyện hắn là tín đồ của Thần Hắc Ám, một là tinh thần của hắn thỉnh thoảng sẽ hưng phấn cực độ, nhiều lần nhìn Ningya không tự chủ mà bật cười.



Loại hưng phấn này quấy nhiễu Ningya nặng nề, cậu bắt đầu ăn ngủ không yên.




“Đừng nói như vậy, làm việc cho Nữ Thần, bất luận việc gì đều là vinh quang! …Đội trưởng!”



Cách tấm gỗ, Ningya có thể nghe ra một người đang khẩn trương, mà sau khi mở miệng lại tuyệt đối không có âm thanh nào nữa. Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm xa lạ nói: “Xử lý cái xác này đi. Ta hi vọng, lần sau sẽ không gặp phải một đoàn viên nào như thế này nữa.”



“Được, tôi đảm bảo.” Thanh âm của một người khác rất khẩn trương.



Cậu đang ẩn náu trong rương gỗ thì rương đột nhiên bị gõ nhẹ một cái. Trong lòng Ningya như bị hẫng mất một nhịp. Thế nhưng sau khi gõ lại không có việc gì nữa. Cậu được đưa lên một cái xe và đẩy đến một hướng không rõ.



Trước đó nếu bảo Ningya còn do dự phải chăng nên đập nồi chìm thuyền mà cầu cứu một lần, thì sau khi nghe được âm thanh thâm trầm đó cậu liền hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ này. Hiện tại cậu chỉ hi vọng nơi sắp đến không có quan hệ gì với mình.



Xe đẩy đi được chừng hai mươi phút thì dừng lại. Cái rương được di chuyển đến nơi nào đó, ngay sau đấy xe đẩy được đẩy đi. Cách đó không xa vang lên tiếng đóng cửa nặng nề, bốn phía lại khôi phục sự yên lặng.



Lần này Ningya không chờ lâu nữa, xấp xỉ hai ba phút sau, liền dùng đầu húc rương gỗ. Rương gỗ không nhúc nhích tí nào. Cậu thử một lần lại một lần, đang muốn bỏ cuộc thì nắp đột nhiên mở ra, một cái đầu nhỏ ghé vào bên cạnh rương gỗ.



Ningya bị dọa tái mặt, nhìn kỹ lại thì đúng là người lùn.



Người lùn đưa cậu từ trong rương ra.



“Đây là nơi nào?” Không biết hắn có trả lời hay không, Ningya cứ đánh bạo hỏi thử.



Người lùn nói: “Trong kho chứa đồ của tổng bộ Quang Minh thần hội.”



Không còn nghi ngờ gì nữa! Người lùn nhất định đang bày ra âm mưu gì đó.



Sắc mặt Ningya khó coi tới cực điểm.



Người lùn nói: “Có muốn biết trong kho hàng chứa cái gì hay không?” Không chờ cậu đáp lại, hắn thản nhiên dùng dao găm cạy cạnh của rương gỗ. Ngay lập tức, ngọc ngà châu báu phát ra ánh sáng làm lóa mắt cả hai.