Thần Cố
Chương 53 : Di tích thần chiến (Ba)
Ngày đăng: 03:20 19/04/20
Edit & Beta: Nguyệt Bạch
Nơi phát ra động đất càng ngày càng gần, Ningya cảm giác được rõ ràng cành cây dưới mông lắc lư lên xuống, thân thể như vui vẻ mà nghiêng về phía Harvey. Cánh tay hơi cọ xát, Harvey dứt khoát đem cậu ôm vào trong lòng, một mặt sảng khoái mà trách cứ: “Không thể tự kiềm chế mà ngồi cho tử tế sao?”
Puka năm lần bảy lượt bị đánh rớt xuống run rẩy đưa tay ra, muốn gây lực chú ý cho phía đối diện.
Một con chim khổng lồ đáp xuống, cánh đúng lúc xẹt qua tay đang bám trên đại thụ, quạt lên một trận gió, khiến cho cành cây có Puka dốc xuống. Chờ Ningya phản ứng lại, Puka đã cắm ở cạnh gốc cây gặm cỏ. Chim khổng lồ đã xoay quanh một trận trên đỉnh đầu Ningya, Ningya cảm giác cặp mắt chim sắc bén kia dường như đang quan sát mình. Thế nhưng cánh tay cứng rắn trên bả vai như đỉnh ô lớn, che mưa chắn gió, chống lại nóng lạnh, không gì không làm được, làm cho cậu đối mặt với hiểm cảnh cũng vẫn có thể bình thản ung dung — — — một mình trong đêm đen khóc thầm vì đau đớn cùng ác mộng, dường như là chuyện của đời trước.
Quả nhiên, Harvey nhấc mắt lên, con chim khổng lồ kia liền rít lên một tiếng, rơi xuống từ trời cao, chạm đất mà chết. Dưới đất nứt ra khe hở, tựa như tia chớp, từ rừng cây kia một đầu kéo dài đến đây, thời điểm đến dưới tàng cây, chia ra làm hai, tinh tế kéo dài đến bên biển.
Ningya cúi đầu nhìn.
Sâu không lường được, đen không thấy đáy.
Nơi phát ra động đất cuối cùng đã tới phụ cận.
Mười mấy đại thụ to lớn che trời ầm ầm sụp đổ, bên trong bụi bặm tung bay, một đoàn thân ảnh khổng lồ gấp rút lao nhanh.
Ningya nhìn chăm chú nhìn một lúc, rốt cuộc nhìn thấy bộ mặt thật của thân ảnh khổng lồ kia.
Đó là một đám ma thú phát điên!
Băng sương mù, hỏa đoàn, điện cầu ở giữa chúng nó không ngừng lấp loé. Chúng nó một bên lao nhanh về phía trước, một bên lại chém giết lẫn nhau!
Puka dùng cả tay chân mà bò đến chỗ của Ningya cùng Harvey trên cây, mang theo cẩn thận từng ly từng tí, đôi mắt nhìn chòng chọc phương hướng của ma thú, tự lẩm bẩm: “Đồ đáng chết, chúng nó không phải là bị nhốt trong rùng Mộng Yểm sao? Là ai đáng chết thả chúng nó phóng ra. Argab • Clarklan, Angelo Cruz, Hugh · White, Keane · Lin, bốn lão gia hoả không giữ lời hứa này, thế mà được coi là nhân viên tốt trông coi ma thú!”
Câu nói sau cùng của nó có chút lớn tiếng, Ningya mơ hồ nghe được một ít, cúi đầu trả lời: “Nếu như ngươi nói là bốn vị chế giáo hiền giả của St Paders, thì bọn họ đã qua đời rồi.”
Puka nhìn thấy cậu mở miệng ra lại ngậm lại, không nghe rõ, không khỏi vươn tay trèo lên trên, nhưng đột nhiên xuất hiện chấn động kịch liệt khiến cho thân nó bò lên trên thẳng nhúc nhích một chút nào, tứ chi thoát khỏi thân cây. Xuất phát từ bản năng mất trọng lượng, nó tiện tay quào loạn trên không trung, sau đó bắt được một cái chân.
Ningya chỉ cảm thấy mắt cá chân hơi nặng, người bị kéo xuống một cái, cả thời gian phản ứng cũng không có.
Con ngươi Harvey chìm xuống, tại chớp mắt khi Ningya chạm đất xuất hiện ở dưới tàng cây, đá Puka làm vướng bận một cái bay ra ngoài, đỡ lấy Ningya.
Ningya theo bản năng ôm cổ Harvey.
Ôm một cái ghê gớm ha!
Nó để lại hai cái xúc tu gấp rút lên đường, tất cả cái khác đều ôm lấy chính mình.
Đã phát hiện này đảo quái lạ, Ningya cùng Harvey đều cho là trên đảo không có đêm đen, ai biết thời điểm khi bọn họ muốn như vậy, sắc trời lập tức đen kịt lại. Màu đen kia nồng nặc dường như trực tiếp đi vào trong bình mực nước, đưa tay không thấy năm ngón.
Trong đêm tối, Puka hét lên một tiếng, sau đó trời lại sáng, khôi phục trạng thái dần dần trước kia.
Bởi vì tiếng kêu của Puka quá thê thảm, chuyện đầu tiên Ningya nhìn thấy ánh sáng chính là tìm kiếm tung tích Puka—— nó đang xúc tu hướng lên trên đầu hướng xuống dưới mà ngã ở cách đó không xa. Ningya vội vàng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Puka trượt thân đến, ủy khuất nói: “Harvey đại nhân đá tôi.”
Ningya sửng sốt.
Harvey quay đầu lại lườm Puka, một vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nó sờ ta.”
“… Oan uổng a!” Puka khóc lóc kể lể: “Tôi chỉ là muốn tìm một điểm cảm giác an toàn. Nơi này khắp nơi đều là dấu vết ma thú, trong lòng tôi hoảng loạn vô cùng.”
Harvey hỏi: “Nơi này nào có dấu vết ma thú?”
Puka nghĩ, Thần Hắc Ám không phải là trong bóng tối thì thấy được, còn ban ngày thì mù đi? Nơi này rõ ràng đâu đâu cũng có… Nó nhìn cây cối, bình thường như trước, mắt choáng váng.
Trong bóng tối, Ningya không nhìn thấy Puka, nhưng Harvey nhất định có thể nhìn thấy. Ningya nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Harvey nói: “Không có gì, chỉ là khôi phục lại.”
Rừng cây bị ma thú giày xéo tàn phá nặng nề trong phút chốc hắc ám phủ xuống, tự động sửa lại thành toàn vẹn không có chút bộ dáng tổn hại nào.
Ningya nhíu mày nói: “Là ma pháp sao? Hay là thần pháp?”
Harvey nói: “Nhìn lại một chút.”
Ngay cả Harvey cũng không dám xác định, Ningya càng thêm không có biện pháp.