Thần Cố

Chương 54 : Di tích thần chiến (Bốn)

Ngày đăng: 03:20 19/04/20


Edit & Beta: Nguyệt Bạch



Nghỉ ngơi lâu như vậy, Ningya kiên trì muốn xuống dưới đi một chút. Harvey thấy hai gò má cậu khôi phục huyết sắc, để cậu xuống. Hai chân vừa dính xuống đất, Ningya đã lảo đảo một cái, duy trì một tư thế quá lâu, có chút máu lưu động không thông.



Tay Harvey từ đầu tới đuôi đều đỡ cậu, lúc này vừa kéo, đã đem người ôm lại trong lồng ngực.



Ningya khẽ đẩy hắn một chút: “Em có thể tự đi.”



Chê hắn phiền?



Harvey bỗng nhiên buông tay ra.



Ningya đột nhiên không kịp chuẩn bị lui về phía sau hai bước, được một cái xúc tu đỡ đứng vững.



Puka lấy lòng nhìn về phía Harvey. Nhìn xem, nó hữu dụng cỡ nào há! Lên được bàn ăn, xuống được biển sâu, thời khắc mấu chốt còn có thể đảm đương trụ xà nhà.



Ai biết Harvey lại trừng mắt lườm nó một cái.



Puka nhìn thấy vị trí xúc tu của mình cùng Ningya tiếp xúc, trong lòng cả kinh, vội vã thu hồi lại, Ningya vẫn chưa có điều chỉnh tốt trọng tâm thân thể trực tiếp đặt mông phịch xuống đất.







Puka tự giác đem xúc tu đưa đến bên chân Harvey.



Harvey không chút lưu tình đạp xuống.



Ningya: “…”



Tiếp tục đi về phía trước, rừng cây sâu như biển, dường như đi mãi không đến tận cùng.



Puka lần này học thông minh, không ngừng nhảy nhót xung quanh Ningya, “săn sóc” hỏi: “Có mệt không? Đi không nổi sao? Bị nhốt à? Muốn ngủ chưa?”



Phải nói nhiều hơn, Ningya thật có chút đói bụng, ăn một ít thịt khô cùng nước trong túi không gian, lại bắt đầu mệt rã rời.



Harvey nhìn ra cậu bước đi lơ mơ, rốt cục nhả ra nói nghỉ ngơi.



Puka co quắp trên mặt đất, đem xúc tu tận tình giãn ra. Harvey ôm Ningya ngủ trên cây. Hai người gần gũi hơn nhiều, cũng đã thành thói quen. Ningya tự động ở trong lồng ngực Harvey tìm một tư thế thoải mái rồi vù vù ngủ say.
Ningya một hồi lâu mới tìm về lý trí, phản ứng lại, bước lên trước: “Ngươi có thể chạm vào núi?” Nói xong, cậu phát hiện mình cũng xuyên qua được tầng màng mỏng ngăn cản Harvey kia, thành công chạm được vào ngọn núi.



Puka kích động nói: “Làm sao bây giờ?! Không cẩn thận đã lợi hại hơn Harvey đại nhân mất rồi, tôi rất sốt sắng ư ư!”



Ningya nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau.”



Puka nói: “Lẽ nào ngài không muốn lên núi xem sao?”



“Không muốn.” So với ngọn núi không biết tên, Ningya tín nhiệm Harvey hơn.



Suy nghĩ của Puka rất nhanh khởi động. Nếu Harvey giao nó cho Ningya, vậy mình chỉ cần đi theo Ningya là được rồi. Nếu như nó có thể lừa Ningya vào trong biển… Mình sẽ có hy vọng trở lại bên người Hải Thần Hoàng. Chỉ cần tìm được Hải Thần Hoàng, còn sợ không giải được nguyền rủa trên người mình hay sao?



Vấn đề bây giờ là, phải làm sao để thuyết phục Ningya.



Đầu tiên, tuyệt đối không thể để cho cậu trở lại bên người Harvey.



Quyết định chủ ý, xúc tu của Puka lập tức quấn lấy chân tay Ningya, kéo cậu về phía tên núi. Ý nghĩ của nó rất đơn giản, chỉ cần mình cùng Ningya biến mấtkhỏi tầm mắt của Harvey, Harvey nhất định sẽ cho rằng bọn họ về lại rừng cây, tuyệt đối không nghĩ tới bọn họ có thể thông qua kết giới của thần, đi vào trong núi. Chờ thời điểm Harvey tìm trong rừng cây, nó có thể nhân cơ hội này mang theo Ningya chạy đi hướng khác!



Ý nghĩ của nó là rất hay, không biết sao Ningya cũng không phải rất muốn phối hợp, liều mạng giằng co.



Puka khuyên lơn: “Người thiếu niên phải có tinh thần mạo hiểm mà! Từ sáng đến tối đều để cho một người khác ôm ôm ấp ấp, thì làm sao trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất đây?”



Ningya thân thể hơi cứng.



Puka nhân cơ hội trực tiếp tha cậu lên núi.



Ningya nói: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”



Puka thuận miệng chém gió: “Tôi có dự cảm, trên ngọn núi này có một bảo tàng lớn đang chờ chúng ta đi tìm kiếm!”



Ningya nói: “Ta đối với bảo tàng không có hứng thú.”



“Không phải bảo tàng bình thường, mà là bảo tàng lớn ngay cả Harvey cũng phải động tâm.” Puka dừng một chút, đột nhiên cảm thấy mình vừa nói đến khả năng chính là chân tướng. Không thì tại sao Harvey lại muốn tra xét vòng quanh núi? Suy cho cùng vẫn là muốn tìm đường vào núi mà. Nó nói: “Ngài ấy không phải nói đây là lĩnh vực của thần sao? Nói rõ nơi này vốn là nơi ở thần, thần lưu lại bảo tàng… Nói không chừng là Thần khí á?”



Ningya trong lòng hơi động, dần dần ngừng giãy dụa.