Thần Ma Hệ Thống

Chương 967 : Máy dò xét tia phóng xạ! (2)

Ngày đăng: 05:13 22/04/20






Khổng Thúy Vân lắc đầu kiên định nói:

- Không cần, tự tôi cầm được!

Tiêu Lan liếc mắt nhìn Khổng Thúy Vân không nói thêm lời nào, lập tức đi theo Nhạc Trọng vào căn phòng kia.

Nhạc Trọng vừa đi vào phòng liền chứng kiến mười khẩu súng lục cùng súng ngắm tùy tiện treo bên trong, những viên đạn đều được đặt trong một cái hộp đá.

Nhạc Trọng cầm mấy khẩu súng lên quan sát:

- Những khẩu súng này đều là loại bình thường, thoạt nhìn không vượt qua khoa học kỹ thuật của địa cầu, nhưng có vẻ như có chút cũ kỹ!

Tiêu Lan vừa tiến vào phòng đã bị những khẩu súng trong phòng hấp dẫn ánh mắt, nàng thoáng do dự thấy trong phòng còn có một túi mạch đen vì thế đi qua cầm vào trong tay.

Tiêu Lan trải qua một lần sinh tử càng thêm thanh tỉnh nhận thức về giá trị của mạng sống. Nàng không hi vọng mình biến thành kẻ vô dụng cuối cùng bị Nhạc Trọng vứt bỏ.

Nhạc Trọng thuận tay đặt khẩu súng sang bên quan sát khắp phòng thật kỹ lưỡng. Không bao lâu sau ánh mắt hắn sáng ngời, cầm một vật giống như nhiệt kế nắm trong tay.

- Máy kiểm tra nguồn nước. Máy có thể kiểm tra nguồn nước bị ô nhiễm phóng xạ cấp bậc từ 1

-9 cấp!

Nhạc Trọng cầm máy kiểm tra nguồn nước, khuôn mặt âm trầm thầm nghĩ:

- Máy kiểm tra nguồn nước ô nhiễm, không ngờ ngay cả vật này cũng bị chế tại ra đến. Xem ra cả thế giới này đều bị ô nhiễm tia phóng xạ!

Nhạc Trọng tìm kiếm một lúc không phát hiện thêm vật gì trong phòng, liền thu lấy toàn bộ súng đạn trong phòng đưa qua cho Bạch Cốt cất giữ.

Những khẩu súng cùng đạn dược này đối với hắn cũng có tác dụng không nhỏ. Mặc dù hiện tại hắn đã không sợ đao thương, mượn năng lực có thể phát huy ra lực phá hoại càng thêm khủng bố so với súng đạn, nhưng bản thân cũng sẽ bị tiêu hao không ít, những súng đạn này có thể giảm bớt sự tiêu hao của hắn.
Pháp tắc cuối thời kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, Mã Phàm từng thấy qua nhiều tiến hóa giả tùy tiện giết người. Hắn cũng không muốn trở thành quỷ hồn dưới đao của Nhạc Trọng.

Bị Nhạc Trọng quát, Mã Phàm chỉ đành xám xịt đi về đoàn thể.

Khổng Thúy Vân nhìn thấy Mã Phàm xám xịt rời đi, liền tiến tới trước mặt Nhạc Trọng dùng ánh mắt to xinh đẹp nhìn hắn nói:

- Cho tôi một ngụm nước đi…

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Khổng Thúy Vân đổ nửa nắp nước cho nàng.

Khổng Thúy Vân tiếp nhận nói:

- Cám ơn!

Khổng Thúy Vân đã nhận ra thực vật cùng nước uống đều là đồ vật cực kỳ trân quý hiện tại. Nhạc Trọng nguyện ý cấp cho các nàng thì nàng mới có hi vọng sống sót.

Khổng Thúy Vân cầm nửa nắp nước, liền phát hiện thật nhiều ánh mắt tụ tập trên người nàng, có hâm mộ, ghen tị, khát vọng khiến cho nàng sinh ra cảm giác khoái cảm như cao xa hơn người khác.

Nhạc Trọng lấy ra một bao bánh mì, xé mở ném bao xuống, rồi nhìn sang địa phương khác.

Bao bánh mì còn chưa rơi xuống đất Tiêu Lan đã vội vàng chụp lấy, dùng đầu lưỡi hồng phấn liếm liếm chút bánh vụn còn dính trong bao.

Khổng Thúy Vân chứng kiến một màn này trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, trong lòng chợt dâng lên tia hiểu ra. Hiện tại họ đang ở trên một hoàn cảnh còn tệ hại hơn trên địa cầu gấp mấy lần, mỗi một chút thực vật đều cực kỳ trân quý.

Hai mắt Nhạc Trọng đột nhiên tỏa sáng, nuốt hết bánh mì sau đó chạy về hướng bắc.

Không bao lâu hắn đã chạy tới cạnh một dòng suối. Nhìn nước sóng róc rách chảy xuôi, trong tim hắn vô cùng vui mừng. Địa phương có nước sẽ có sinh vật, một khi có sinh vật thì thực vật cùng nước sẽ không khuyết thiếu.