Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 10 : Xiêm Y
Ngày đăng: 13:28 18/04/20
Sau khi thò tay ra ngoài, Thanh Đồng mới phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, hồi trước cùng người này chơi trò bắt tay giờ thành thói quen luôn, hắn duỗi tay, thì mình lại đưa tay ra. Hơi hơi nhíu mày, lập tức rút tay về.
Xúc cảm trắng mịn rời khỏi lòng bàn tay, Mạc Thiên Liêu có chút luyến tiếc, nhìn sư tôn đi thẳng đến trước nhuyễn tháp rồi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, thì lập tức thu về tâm tư không nên có, cung kính theo qua.
“Chuyện gì?” Thanh Đồng tiếp nhận chén trà lưu ly thị nữ đưa lên, khẽ nhấp một ngụm.
Mạc Thiên Liêu dời ánh mắt khỏi đôi môi mỏng nhạt sắc của sư tôn, buông mắt nói:“Đệ tử có chút chuyện quan trọng muốn hồi bẩm với sư tôn.”
Thanh Đồng buông chén trà, nâng tay, thị nữ áo trắng biến mất trong nháy mắt.
Mạc Thiên Liêu đi qua, quỳ xuống trên tấm đệm hương bồ bên cạnh nhuyễn tháp, đường đường chính chính dập đầu:“Tuệ nhãn sư tôn như đuốc, nhìn ra đệ tử chính là người trùng sinh, chưa kịp báo cho sư tôn, đệ tử thẹn ở trong lòng.”
Thanh Đồng nhìn nhìn cái ót Mạc Thiên Liêu, nghiêng đầu, trố mắt một chút mới hiểu được người này đang nói cái gì. Ngay trước lúc Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu lên, ngồi ngay ngắn lại, cũng không trả lời, chỉ có đôi mắt lạnh lẳng lặng nhìn hắn.
Mạc Thiên Liêu nhìn bộ dáng sư tôn không chút gợn sóng, tâm sinh kính nể, bất đồng với vài tên gọi là danh môn trưởng lão làm bộ làm dạng kia, vị sư tôn này của hắn, là thanh quý từ trong xương cốt, tiên khí bức người.“ Thân phận lúc trước của đệ tử không tiện nói ra, nhưng thỉnh sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không gây nguy hại đến Ốc Vân Tông, lại càng sẽ không thương tổn sư tôn.”
“Ừ,” Một tiếng đáp ứng thản nhiên, nghe không ra hỉ nộ,“Đứng lên đi.”
Mạc Thiên Liêu nhẹ nhàng thở ra, thuận thế ngồi trên đệm hương bồ, nếu đã mở lòng nói chuyện, như vậy chuyện tu luyện mấy ngày này đương nhiên có thể tham khảo với sư tôn.
Thực ra đối với chuyện tu luyện, những thứ Mạc Thiên Liêu cần được chỉ dẫn rất ít, bản thân hắn rất rõ ràng ở giai đoạn nào cần tu luyện cái gì thì mới đạt được kết quả tốt nhất, nhưng mà hiện tại thân thể đặc thù, hắn cũng còn đang mày mò, cần một người nghiên cứu thảo luận cùng với hắn.
“Vạn vật có linh, tiên mộc cũng có linh, thử một lần đi.” Thanh Đồng nghe hắn không biết cách làm gì với một khúc gỗ, liền chỉ điểm một câu.
Giọng nói mát lạnh dễ nghe, nghe hoài không chán, tuy rằng Mạc Thiên Liêu không hiểu rõ ý tứ trong đó lắm, vẫn là gật gật đầu, nhớ kỹ lời này trước.
“Còn có một chuyện,” Mạc Thiên Liêu khó có khí được gặp sư tôn, đương nhiên muốn bẩm báo tất cả mọi chuyện một lần,“Ngày gần đây các sư điệt thấy sư tôn lâu không xuất quan, liền đem tục vụ trong động giao cho đệ tử xử lý……” Ngẩng đầu nhìn sư tôn, thấy không có phản ứng gì, ắt hẳn là đồng ý chuyện hắn xử lý tục vụ, liền nói tiếp.
Mạc Thiên Liêu nghĩ nghĩ, lúc trước ở đại điện Ốc Vân nhìn thấy mấy đệ tử đời đầu, đích xác là tùy tiện mặc, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, màu gì cũng có, chỉ là nhóm đệ tử đời thứ hai trong Ốc Thanh Động có vẻ khác biệt, đều mặc đồ trắng, có lẽ là vì muốn sư tôn vui?
Ngày kế, Mạc Thiên Liêu mặc một thân trường bào màu đen tay rộng, áo khoác ngoài là lụa thêu hoa văn mây màu trắng bạc, đầu đội long quan bạc khảm đá hắc diệu, khí chất văn hoa. Lúc trước mặc áo vải, cho nên không hiện rõ, nay đổi hoa phục, tức khắc làm nổi bậc gương mặt tuấn mỹ dị thường.
Cục bông nhỏ ngồi ở trên giường nhìn hắn ăn mặc chỉnh tề, cuối cùng cũng thuận mắt chút chút, nhảy lên bả vai Mạc Thiên Liêu, vẫy vẫy cái đuôi, đi thôi!
Mạc Thiên Liêu nâng tay ôm mèo nhỏ xuống, đặt ở trên giường:“Ngoan, tự chơi trong này đi, qua giờ ngọ ta sẽ trở lại.” Người trong yến hội quá nhiều, ngàn lần không thể để họ phát hiện Mạc Tiểu Trảo.
Mèo nhỏ lập tức mất hứng, chầm chậm cào khăn trải giường.
Mạc Thiên Liêu đi vào trong viện, nói với Tố Vấn bên ngoài:“Đi thôi.”
Tố Vấn mở to hai mắt nhìn sư thúc tuấn mỹ cực kỳ trước mắt, sau một lúc lâu vẫn không khép miệng được. Mãi đến Mạc Thiên Liêu gọi, nàng mới khập khiễng bước về phía trước.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Sư huynh, đây là sư tôn ta thưởng cho huynh
Viêm Liệt:……
Đệ tử giáp: Đó nhất định là Linh bảo, tiếng chuông vừa vang hồn xiêu phách lạc
Đệ tử ất: Đó nhất định là chìa khóa, tiếng chuông vừa vang toàn bộ bí cảnh mở.
Tông chủ: Lục lạc này thật là đẹp mắt, đến đến đồ nhi, mau đeo lên cổ.
Viêm Liệt:……