Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 9 : Quản Sự
Ngày đăng: 13:28 18/04/20
Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ để mở, chiếu thẳng vào giường gỗ.
Mạc Thiên Liêu nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra, cảm giác ngực âm ấm, nhìn xuống, chỉ thấy một cục lông tuyết trắng, vùi mình trong vạt áo mở phanh trước ngực, ngủ say sưa. Hai chân trước duỗi thẳng tắp về trước, trong đó một chân còn quấn lấy một lọn tóc của hắn.
Ánh sáng màu vàng cam chiếu vào cục bông màu trắng kia, nhìn rất là ấm áp, Mạc Thiên Liêu nhịn không được tiến lại gần, hôn lên cái đầu mượt lông ấy một cái.
“Meo……” Mèo nhỏ lầm bầm một tiếng, nâng một chân lên chặn lại cái miệng Mạc Thiên Liêu đang hôn loạn xạ, khẽ ngáp, mở mắt ra, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu phản chiếu tuấn nhan đang cười ngốc nghếch.
Ngốc chết đi được! nâng vuốt, cho hắn một bàn tay.
“Móng Nhỏ, hê hê hê……” Bị đánh nhưng khóe miệng Mạc Thiên Liêu càng giương cao lên, nếu ngày nào mở mắt ra cũng nhìn thấy cục bông bé bé trắng trắng nằm trong lòng giống như này thì thật là quá tốt.
Hắn vốn cho rằng phải tốn rất nhiều năm mới có thể tìm về mèo yêu của hắn, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý bé con bị người khắc cưỡng bức ký huyết khế, mà dù người đó là ai hắn cũng phải kiên quyết giết tên đó cướp mèo về. Thế nhưng, chuyện gì cũng không xảy ra……
Một người một mèo nằm trên giường nhàm chán một lát, Mạc Thiên Liêu lúc này mới chậm rì rì đứng dậy.
Tối hôm qua hấp thu linh khí quá nhanh quá nhiều, mấy khối linh thạch rải rác trên giường, đã mất đi linh khí, trở nên xám xịt.
Mạc Thiên Liêu dọn dẹp giường, mèo nhỏ ngồi ở trên gối đầu, nhìn nhìn đống linh thạch vô dụng bên gối, nâng tay vỗ vỗ một chút, linh thạch không có linh khí chống đỡ, tức khắc bể thành đống bột. Ban đầu giường chỉ có chút lộn xộn, bây giờ thực sự hóa thành đống rác.
“……” Mạc Thiên Liêu bất đắc dĩ nhìn cái giường không ra dáng gì, nâng tay ôm lấy mèo nhỏ,“Quên đi, tắm rửa trước.”
Tối hôm qua ra một thân mồ hôi, giờ này còn cảm giác có chút dinh dính.
Tiểu viện này tuy là Thiên Điện cung Thanh Ninh, nhưng phong cách hoàn toàn khác hẳn với cung điện hoa lệ kia, nó đơn giản chất phác như biệt viện ở làng quê. Nhưng mà, những thứ nên có thì không thiếu, một gian phòng ngủ, một gian phòng tắm, còn có một phòng bếp nhỏ.
Trong phòng tắm có thùng tắm, nhưng mà không có nước ấm. Mạc Thiên Liêu múc nước từ giếng nước bên trong viện đổ đầy thùng, ngưng tụ một chút mộc trung hỏa trong lòng bàn tay, thò tay vào quậy qua quậy lại, nước lạnh băng thấu da thấu xương tức khắc trở nên nóng hôi hổi.
“Ở trên này đừng quậy, đừng làm ướt lông, một lát ta tắm cho em.” Mạc Thiên Liêu bế mèo đặt trên băng ghế cao thơm ngát đặt kế bên thùng tắm, xoay người thoát áo quần, chân dài bước vào bên trong thùng tắm.
Cục bông tròn màu trắng cúi đầu xem móng vuốt của mình, lại dám ở trước mặt sư tôn mà làm như thế…… Không biết xấu hổ!
Khác với vẻ lạnh lùng trống trải ngày hôm trước, trong điện có rất nhiều thị nữ áo trắng đứng, nhìn thấy Mạc Thiên Liêu tiến đến, đều đồng loạt hành lễ, nhưng không nói chuyện, chỉ có một người tiến lên:“Chân nhân đã dậy, có cần nô tỳ thông bẩm?”
Mạc Thiên Liêu gật đầu:“Làm phiền tỷ tỷ thông bẩm, nói đệ tử Mạc Thiên Liêu cầu kiến.”
Thị nữ kia khuynh người hành lễ, vội vàng rời đi.
Lại đợi một lát, nghe được một hồi chuông nhỏ đinh đinh đang đang vang lên, như gần như xa, tiếng vang dường như truyền đến từ hoang mạc viễn cổ, cửa lớn nội điện chậm rãi mở ra, sư tôn một thân áo trắng từ từ đi đến. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua huyền tinh thạch chiếu trong con ngươi lạnh lùng trong trẻo, hiện ra từng điểm sáng nhỏ vụn vặt, giống như ngàn sao giữa bầu trời.
Mạc Thiên Liêu nhịn không được thở nhẹ lại, vồn vã đi qua, nâng tay đỡ sư tôn ngồi xuống.
Thanh Đồng nhìn bàn tay lớn thon dài đưa tới trước mặt, từ từ đặt tay phải mình lên.
Bàn tay lành lạnh như ngọc khắc, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay mình, Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy đầu tim mình như bị cào một cái, tức khắc có chút tâm tình vui sướng. Là sư tôn, chẳng lẽ không phải là bộ đáng tóc bạc mặt hồng, râu dài bay bay hay sao? Sư tôn nhà mình lại có bộ dáng như thế này, rất dễ dàng khiến người nổi tâm ma à nha!
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[Phần sư thúc rất hung dữ, sư phụ cứu mạng]
Đệ tử giáp: Sư phụ, mau cứu cứu con
Đệ tử ất: Sư phụ, làm chủ cho con đi
Đệ tử bính: Sư phụ, con không muốn hốt phân
Đại sư huynh:???
Thợ Mộc: Bọn họ là đang nhớ huynh đó
Đại sư huynh: Hóa ra là vậy à, sư đệ làm thật là tốt
Chúng đệ tử:QAQ