Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 130 :

Ngày đăng: 13:29 18/04/20


Hơn tám ngàn năm trước tiên ma đại chiến, tiên nhân chết vô số, lại thêm có vấn đề ở nhân gian, nhân tu khó lòng phi thăng, yêu thú thì hoàn toàn không thể phi thăng, khiến cho tiên giới hoang vu điêu linh. Cả tiên giới chẳng có bao nhiêu tiên nhân, vậy sao được! Thế là, thiên đế bắt đầu khuyến khích chúng tiên kết đạo lữ sinh con đẻ cái.



Để làm gương, thiên đế cũng tìm cách sinh một vị thái tử, thiên đế lần đầu làm cha đương nhiên cực kì cưng chiều con, khiến cho cả tiên giới cũng yêu chiều trẻ con.



Trẻ con trong vườn trẻ của thanh long đại đa số là tiên tộc bẩm sinh, sinh ra đã có tiên căn, tu vi đương nhiên không thấp, chỉ có điều.



Quanh năm được chiều chuồng khiến đàn “trẻ con”, mà lớn nhất đã ba ngàn tuổi, không giỏi chiến đấu. Mạc Tiểu Trảo hùng bá ma cung năm nào muốn xử lý bầy đàn không biết đánh nhau này quả thật dễ như trở bàn tay.



“Meo!” Mèo con tuyết trắng vẫy móng với Thiên Lang đang ngồi bên cạnh, đại sư huynh nhà nó lập tức hí hửng chạy đến, thành tọa kỵ của bá vương Tiểu Trảo.



Làm ồn, đánh!



Chạy lung tung, đánh!



Không nghe lời, đánh!



Mặt không đáng yêu, đánh!



Chẳng mấy chốc, đàn thú non trong vườn trẻ đã thuần phục, ngoan ngoãn xếp thành hàng, trông như binh sĩ đang chờ duyệt binh vậy.



Thái tử thấy cách mèo con xử lý chúng nó giỏi quá, hào hứng đi qua, đưa tay xoa xoa đầu mèo con, “Ngươi lợi hại lắm, sau này có thể làm đại tướng quân của thiên cung.”



Thái tử trông vẫn như trẻ con, mặc tiên y rườm rà, đội mũ chụp hoa lệ, chỉ là dùng cỡ nhỏ, trông như một con búp bê tinh xảo.



Mèo con ngẩng đầu nhìn thái tử tự ý rời đội, giương móng.



“Oa…” Thái tử bị đánh, mũ lệch qua một bên, mái tóc búi gọn gàng bị cào thành ổ gà, ngoan ngoãn đứng lại đúng vị trí.



Mạc Thiên Liêu ho khan một tiếng, thấy Thanh Đồng chơi với đám trẻ rất vui, đảo của thanh long lại nằm trong phạm vi khống chế bằng thần thức của Minh Yên, liền yên tâm rời đi một lúc.



Đến tiên giới, đầu tiên là phải tìm lại mèo nhà mình, tìm được rồi thì có thể bắt đầu suy nghĩ chuyện sinh nhai.



Mạc Thiên Liêu đi một vòng quanh phố phường của tiên nhân các nơi, phát hiện tất cả vũ khí tiên giới sử dụng đều là tiên khí, pháp khí cấp thấp căn bản không thể chịu nổi pháp lực của tiên nhân. Khảo sát đại khái giá cả ở tiên giới, vì có tiên lực, luyện khí sư bình thường cũng có thể tạo ra tiên khí, cho nên giá cả rất bình thường, không đáng giá như tiên khí ở nhân gian.



Nhưng, tiên khí cũng có nhiều bậc, ở nhân gian, tiên khí chỉ chia đơn giản thành thượng trung hạ, còn tiên khí ở tiên giới lại phân thành bảy cấp xích chanh hoàng lục thanh lam tử.



Luyện chế tiên khí, cần rất nhiều vật liệu, vì tiên giới dư dật linh khí, nên rất nguyên vật liệu quý giá ở nhân gian lại đầy rẫy đâu đâu cũng có. Có điều, không phải thứ gì cũng có thể nhặt được, muốn luyện được tiên khí còn cần mua một ít vật liệu.




“Bảo bối, ta mua cá chiên.” Mạc Thiên Liêu lấy một con cá chiên ra, nghe nói cá này được nuôi trong thiên trì, rất ngon, một cân giá ba trăm điểm công đức.



Thanh Đồng biến thành người, nhận lấy túi cá, lấy một con ra ăn. Thịt mềm lại thơm, rất ngon, Thanh Đồng không khỏi híp mắt.



Mạc Thiên Liêu cười cười, “Đi thôi, ta đưa ngươi về.”



Thanh Đồng mím mím môi, tuy ở nhà cũng vui, nhưng buổi tối đã quen ngủ với Mạc Thiên Liêu, mấy hôm nay không tối nào y ngủ ngon.



Mạc Thiên Liêu thấy Thanh Đồng không vui, cũng biết y đang nghĩ gì, cười khẽ, nói nhỏ mấy câu vào tai Thanh Đồng.



Thanh Đồng lập tức vui lên, đưa tay gọi Huyền Giám, “Đi thôi.”



Các trẻ không thấy hình nữa lập tức lưu luyến, nhôn nhao đứng lên.



“Thanh Đồng, ngày mai ngươi có đến không?”



“Thanh Đồng, ngày mai ta đem đồ ăn ngon cho ngươi nha.”



“Thanh Đồng đến nhà ta chơi đi.”







Mạc Thiên Liêu hơi ngạc nhiên, lũ trẻ ban ngày vừa bị xếp hàng đánh sao lại luyến tiếc rồi? Quay đầu nhìn Huyền Giám đang bay trong không trung, hiểu ngay mọi chuyện.



“Đệ đệ, xem nè, đây là tiên thạch hôm nay ta kiếm được, ngon lắm đó!” Thái Thủy lấy một viên tiên thạch ra khoe.



Huyền Giám sáng sáng lên, hiện ra một con chim béo màu đỏ đang há mỏ, chính là biểu cảm nó mới ghi thêm hôm nay, đồng thời hiện ra một hàng chữ: “Cho ta ăn!”



“Không cho đệ, đây là thù lao ta làm việc cả ngày hôm nay.” Thái Thủy đắc ý chuẩn bị cất thì bị Huyền Giám hút thẳng vào,



“A a a a, đá của ta!”



Trên Huyền Giám xuất hiện một con chim béo ăn no nằm phơi bụng.



“A a a a!” Tiếng thét tuyệt vọng của Thái Thủy vang vọng trên đảo thanh long.