Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 131 :
Ngày đăng: 13:29 18/04/20
Mạc Thiên Liêu đưa Thanh Đồng về đảo bạch hổ, tam thúc và tiểu cô đã nhảy xuống từ trước.
“Gào!” Về rồi! Gia gia đang lăn lộn trên mặt cỏ, thấy cả bọn về liền ngửa đầu nhìn.
Thái gia gia ngủ bên cạnh thức giấc, thấy gia gia nằm lật bụng ngửa cổ lập tức chạy tới liếm lông cho con trai.
“Gư, gừ gừ ngáo, ngáo gư gư gư gư!” Phụ thân, đừng liếm nữa, con mới tắm xong! Gia gia vùng vẫy quơ quào bốn chân.
Nhị thúc biến thành hình người đọc sách dưới tàng cây, không thể không nói, Bạch Hổ Tộc toàn là mỹ nhân, nhị thúc cầm một quyển sách buộc chỉ loại chỉ có ở nhân gian, đứng dưới gốc hoa đào, thật sự rất đẹp.
“Đệ đệ, đọc gì vậy?” Đại cô ngủ trên cành cây thò đầu xuống hỏi.
“Meo!” Tam thúc và tiểu cô chạy đến, bấu vào vạt áo nhị thúc leo lên, cũng muốn xem.
Thái Thủy tò mò lại không dám đến gần, dù sao thì người trong Bạch Hổ Tộc vẫn chưa biết nó, liền xúi giục đệ đệ, “Đệ đệ, đi xem thử đi.”
Trên Huyền Giám xuất hiện hình một con hổ con, nghiêng đầu, có vẻ hoang mang.
“Đừng có giả ngây, đi mau.” Thái Thủy biến thành chùy gõ đệ đệ một cái.
Huyền Giám bay đi, lượn một vòng rồi quay lại, nội dung trong sách liền xuất hiện trên mặt gương. Đúng là một quyển sách của nhân gian, bên trên vẽ đầy các loại hình ảnh kì lạ. Miệng Mạc Thiên Liêu giật giật, hắn còn tưởng mỹ nhân đang đọc thi từ ca phú gì, thì ra là một quyển sách dạy nấu ăn.
Nhưng, Mạc Thiên Liêu nghĩ có lẽ đây là một quyển sách viết bậy, vì trên đó miêu tả chi tiết cách ăn các loại thần thú trong truyền thuyết! Mấy trang Huyền Giám thấy được giới thiệu chi tiết cách nấu phượng hoàng. Chắc chắn là do tên tu sĩ tẩu hỏa nhập ma nói đó viết lung tung.
“Món này trông ngon quá.” Tam thúc hóa thành người, cũng là một công tử tiêu sái, bám trên vai nhị ca nhà mình chảy nước miếng, “Chỉ tiếc trên tiên giới bây giờ chỉ còn một con phượng hoàng.”
“Con gà mập hôm nay hình như chính là phượng hoàng!” Tiểu cô bỗng nhiên sáng suốt, nhớ đến con gà đỏ đạp đầu mình sáng nay.
Mọi người quanh gốc đào cùng nhìn tiểu cô, cả gia gia và thái gia gia cũng chú ý. Thái gia gia ngơ ngẩn nghe mấy câu, rồi bỏ thời gian liếm con một cái.
“Được rồi được rồi, đừng đùa nữa, ăn cơm.” Nãi nãi cầm cái vá đi ra, gõ bạch hổ gia gia đang nằm trong lòng phụ thân làm nũng một cái.
Mạc Thiên Liêu đẩy đẩy Thanh Đồng đang không chịu qua, “Bảo bối, đi đi.” Hắn từ nhỏ không có người thân, ngày tháng tu tiên đằng đẵng, gần như đã quên mất cảm giác có người thân bên cạnh, chỉ nhớ rằng rất ấm áp, rất yên tâm. Thanh Đồng sinh ra đã không cha không mẹ, khó khăn lắm mới tìm được cả gia đình, hắn không hy vọng vì mình mà y xa cách người nhà.
Thanh Đồng nhìn nhìn Mạc Thiên Liêu, bỏ con cá cuối cùng trong gói giấy vào miệng.
Mạc Thiên Liêu nháy mắt với y, ý bảo y đừng quên hôm nay mình đã nói nhỏ gì với y. Đến tối hắn sẽ biến thành cây len lén đến tìm Thanh Đồng.
Thanh Đồng mím môi, đi vào giữa đống hổ, nãi nãi nắm tay y hỏi hôm nay ở nhà trẻ có bị bắt nạt không. Gia gia quơ móng ý nói ai bắt nạt cháu ngoan, ngày mai ta đi đánh gia gia nó!
“Gào…” Thái gia gia cũng phụ họa, ý bảo mình có thể đi đánh thái gia gia của đối phương!
Thanh Đồng quay đầu, nơi Mạc Thiên Liêu vừa đứng đã trống không, thở nhẹ một hơi. Thái gia gia đưa cái lưỡi to liếm đầu Thanh Đồng một cái, lập tức khiến mái tóc trắng dài rối tung.
Mạc Thiên Liêu quay lại phố giúp lão hỗn đản dọn hàng, “Đây là cái gì!”
Nói ra toàn là nước mắt, Huyền Giám biến ta một khung cảnh thê lương, vài chiếc lá vàng vô tình bay xuống.
Mạc Thiên Liêu thưởng cho Thái Thủy quả cầu lửa.
“Áo, đệ đệ gây chuyện, thiêu ta làm gì?” Thái Thủy kêu ngao ngao bay tán loạn.
“Đều tại ngươi dạy hư.” Mạc Thiên Liêu hừ một tiếng, ôm Thanh Đồng đi.
Huyền Giám bay tới trước mặt ca ca, thương cảm biến ra cảnh hắt nước, nhưng chỉ là hình ảnh, nước đó vĩnh viễn không hắt ra được.
Mạc Thiên Liêu trồng Phù Tang Mộc trên đảo bạch hổ, dùng sinh lực của Bất Tận Mộc thúc đẩy, khắc nó thành một giá trèo cực lớn. Bây giờ trên đảo bạch hổ đã có vô số đồ chơi gỗ, xích đu gỗ, chuột gỗ, cá gỗ, một đống hổ to thấy giá trèo Mạc Thiên Liêu vừa làm đều hào hứng trèo lên.
“Tiên phủ của vãn bối đã xây xong, muốn đón Thanh Đồng về nhà.” Mạc Thiên Liêu mỉm cười nói, len lén lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên cây.
Cả đàn hổ nghe vậy, cùng quay lại nhìn hắn.
“Không được!” Bạch hổ gia gia nói ngay không cần nghĩ.
“Con muốn đi với hắn!” Thanh Đồng hóa thành người, nghiêm trang nói.
Bạch hổ gia gia xù lông, cháu ngoan nhà mình mới mấy tuổi! Bị tiểu tử hư hỏng này lừa rồi! Không được không được tuyệt đối không được!
Thái gia gia bắt gia gia đang xù lông lại, liếm xẹp chỗ lông dựng đứng. Tiểu tử này làm cho nhà rất nhiều thứ hay, Đồng Đồng theo hắn ngày nào cũng có đồ chơi, không tệ.
“Không được, gào!” Bạch hổ gia gia vẫn rất giận.
Mạc Thiên Liêu mím môi, mình vẫn quá nóng vội.
“Hắn đã có hổ con của con rồi.” Đột nhiên Thanh Đồng lên tiếng nói.
Cả đảo bạch hổ im lặng một lúc, bạch hổ gia gia ngớ người, một túm lông ngơ ngác dựng thẳng trên đầu. Thái gia gia lập tức liếm cho nó nằm xuống, “Nếu đã làm chuyện đó với người ta thì phải chịu trách nhiệm.”
Cứ như vậy, người trong tộc bạch hổ đồng ý cho Thanh Đồng theo Mạc Thiên Liêu đến nhà mới. Có điều trong lòng Mạc Thiên Liêu rất thấp thỏm, mấy năm nữa nếu không giao được hổ con ra, có khi nào gia gia sẽ xé xác hắn không?
“Vậy ngươi nghĩ ra cách gì chưa?” Thanh Đồng nằm trên xích đu ăn cá chiên.
“Bảo bối.” Mạc Thiên Liêu nghiêm mặt giữ vai y, “Để giữ mạng cho ta, chỉ còn cách tranh thủ thời gian song tu sinh hổ con thôi.”
Thanh Đồng im lặng nhìn hắn, chậm rãi đưa tay.
“Ái, đau đau đau!”
Hết ngoại truyện Chuyện ở tiên giới