Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 64 : Đường Núi
Ngày đăng: 13:29 18/04/20
*Ngọt quá đi mất
“Tình khó tự kiềm cũng như ta đối với em vậy, chẳng thể giữ nổi lòng minh.”
Cái xác trong tay Huyền Cơ rơi ầm xuống đất, lại nhanh chóng nhặt lên, xoa như xoa bảo bối:“Sương Nhẫn còn nhỏ.” Vừa nói, vừa dùng dây thừng quấn vài vòng quanh xác.
“Đừng quấn, ngày mai chính là đại hội, còn phải lấy ra.” Thanh Đồng liếc sư huynh, nâng tay kéo Mạc Thiên Liêu lại đây, hỏi hắn sao thế này.
Mạc Thiên Liêu đơn giản kể lại chuyện hôm nay, hổ mập tức giận đến mức cắn đứt một cọng dây thừng.
Yêu tu đã biến hóa, chẳng khác gì với người, để một tiểu cô nương bị dã thú khi nhục như vậy, thật sự là mất đi nhân tính. Vì tiền, Lưu Vân Tông thật sự là chuyện gì cũng làm được. Nghe nói lúc trước có trưởng lão, còn thử qua yêu tu biến hóa của mình để xem thử có thể sinh ra được một đứa con kết hợp giữa người và thú hay không, còn khiến đan sư luyện chế rất nhiều thuốc có thể giúp linh sủng thụ thai.
Kết quả đương nhiên là không thể, cũng bởi vậy, nhân tu càng thêm chắc chắn, dù là biến hóa, cũng không thể đánh đồng cùng người.
“Đám súc sinh, cực kỳ vô nhân tính!” Dưới cơn giận dữ, Huyền Cơ hung hăng ném xác mình xuống đất, xác Huyền Vũ cứng rắn nặng nề, đập lên phiến đá tạo thành một vết nứt.
Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng:“Sư bá, xác……”
“Hừ!” Huyền Cơ nhặt xác lên, thổi thổi, ôm vào lòng hầm hừ đi.
“Huyền Cơ thắt dây thừng là vì bảo vệ xác hay sao?” Mạc Thiên Liêu thấy người đi, liền ngồi xuống đệm mềm ôm lấy mèo nhà mình, kéo vào trong lòng.
Thanh Đồng ngoan ngoãn cho hắn ôm, tựa vào người Mạc Thiên Liêu ngáp:“Ban đầu thì không phải.”
Hổ mập nghe vậy, cũng vểnh tai.
Lúc Huyền Cơ còn nhỏ, ba huynh đệ chơi đùa cùng một chỗ, sư tôn ném quả cầu nhỏ ra cho bọn họ bắt. Thiên Lang chạy nhanh nhất, vui vẻ chạy đi, Thanh Đồng thường xuyên không để ý tới trò đùa của sư tôn, đôi lúc sẽ nể tình, giả vờ tranh đoạt hai ba lần rồi thôi, cũng lười chạy về, bèn bò lên đầu Thiên Lang để đại sư huynh chở mình trở về.
Thiên Lang vốn nuông chiều tiểu sư đệ mình, muốn gì được nấy, để quả cầu cho sư đệ ôm, liền sung sướng vô cùng đội mèo nhỏ chạy về.
“Mạc Thiên Liêu……” Thanh Đồng kêu hắn một tiếng.
“Hử?” Mạc Thiên Liêu nhẹ giọng đáp lời, dựa theo ký ức ban ngày tiếp tục đi lên trên, không thể ngự kiếm, sẽ bị người phát hiện.
Thanh Đồng kêu hắn một tiếng thì không nói gì nữa, Mạc Thiên Liêu cũng không để ý, y gọi liền trả lời, y không nói cũng không hỏi nhiều. Giống như người phàm tay trong tay vậy, chậm rãi đi, cái gì cũng không làm mà vẫn cảm giác rất hạnh phúc, lòng bàn tay truyền đến độ ấm của người ấy, Mạc Thiên Liêu đột nhiên hiểu rõ cái gọi là đầu bạc răng long của người phàm. Cứ như vậy vĩnh viễn nắm tay đi đến trời cùng đất tận cũng không cảm thấy chán, chỉ hi vọng đường núi có thể dài một tý, vĩnh viễn cũng đừng đi đến chỗ cuối.
“Ngươi nói thử tình khó tự kiềm có nghĩa là gì?” Thanh Đồng im lặng một lát, lại mở miệng hỏi.
Bước chân Mạc Thiên Liêu dừng một chút, lại nhấc chân:“Khó kìm lòng nổi, bình thường đều là chỉ một người không thể tự khống chế tâm tư của mình, nhịn không được làm vài chuyện theo cảm xúc.”
“Giống như cọ bụng lông vây?” Thanh Đồng nhìn gáy Mạc Thiên Liêu, trong mắt y, hành vi thích cọ lông của Mạc Thiên Liêu, cùng với Thiên Lang thích gặm xương đều giống nhau, đều là bộ dáng thèm nhỏ dãi đầy mặt không sợ cào.
“Vừa giống, lại vừa không giống” Mạc Thiên Liêu dừng bước, quay đầu nhìn y, chậm rãi bước xuống một bậc thềm, cùng y đứng chung một chỗ,“Cái gọi là tình khó tự kiềm, chỉ là bởi vì, rất thích.”
Nhẹ giọng nói, chậm rãi lại gần, hôn xuống đôi môi mỏng khẽ nhếch kia.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Phần thích có nghĩa là gì ]
Thiên Lang: thích chính là sói [ gạch dưới ] chó [ gạch dưới ] nhìn thấy xương!
Huyền Cơ: thích chính là Huyền Vũ không bị rớt mất xác!
Móng Nhỏ: thích chính là mèo không nhìn thấy bàn cào xấu!
Thợ Mộc:…… Không phải ý này a, *té xỉu*!