Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 65 : Đính Ước

Ngày đăng: 13:29 18/04/20


*Hai đứa nó tỏ tình với nhau rồi ;____;



“Là người là thú còn không quan trọng thì vấn đề nam nam nào đáng là gì.”



Thanh Đồng ngây ngốc để hắn hôn, hiện tại không đau đầu, vì sao còn như vậy…… Rất nhanh, y liền không thể phân tâm suy nghĩ mấy thứ này, cảm giác thần hồn chạm nhau thật sự rất tốt, run rẩy bắt nguồn từ linh hồn để người muốn ngừng mà không được. Hai tay đang buông thõng dần dần nâng lên, đặt lên bả vai Mạc Thiên Liêu.



Dẫu sao cũng đã thông suốt, Mạc Thiên Liêu đơn giản ôm chặt y, chậm rãi làm nụ hôn thêm sâu. Từng chút từng chút quấn quanh phiến môi mỏng kia, nhẹ nhàng đẩy hàm răng đang đóng chặt, nhấm nháp ngọt lành sâu bên trong.



Người tu tiên có thể chuyển hô hấp thành nội tức, dù cho có hôn ba ngày ba đêm cũng không sợ không thể thở. Một nụ hôn thật dài kết thúc, ánh trăng đã treo ngang trời.



Chậm rãi tách ra, ôm ngang lấy người đã có chút nhũn ra, Mạc Thiên Liêu cúi đầu, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi chút nước trên đôi môi nọ.



“Hiểu rõ chưa?” Cười khẽ nhìn đôi mắt lưu ly có chút mê mang kia, Mạc Thiên Liêu một chút cũng không lo lắng Thanh Đồng sẽ phát giận. Mèo nhà hắn đã bị hắn nuôi chín rồi, sẽ cào hắn sẽ cắn hắn, nhưng sẽ không bao giờ rời khỏi hắn. Hắn ti tiện lợi dụng sự ỷ lại của mèo đối với hắn, từng chút từng chút khiến Thanh Đồng quen với loại thân cận, khinh bạc này.



“Hở?” Vừa từ trong trạng thái thần hồn chạm nhau trở về, Thanh Đồng còn có chút phản ứng kịp.



Hôn hôn lên đôi mắt xinh đẹp không thể ngờ, Mạc Thiên Liêu dứt khoát ôm y ngồi xuống trên tảng đá bên đườn, chậm rãi vỗ  lưng y:“Tình khó tự kiềm chính là như thế, đã hiểu chưa”



“Mạc Thiên Liêu……” Thanh Đồng đặt cằm ở trên vai Mạc Thiên Liêu, nhẹ giọng gọi hắn.



“Ừ.” Mạc Thiên Liêu đáp lời, nét mặt vân đạm phong khinh, bộ dáng nắm chắc đại cục, thật ra là lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Tối nay tỏ rõ cõi lòng, thuần túy là nhất thời xúc động, nếu Thanh Đồng có thể hiểu rõ tâm hắn đương nhiên là tốt, nếu còn không rõ, vậy….. vậy qua một khoảng thời gian rồi lại nói tiếp.



Thanh Đồng bĩu môi, chôn mặt xuống cổ Mạc Thiên Liêu, ngửi mùi ở cổ hắn, há mồm, cắn xuống.



“Au –” Mạc Thiên Liêu cứng ngắc không động, mặc y cắn.



“Ta là nam tử, ngươi cũng thế.” Thanh Đồng ngoạm một khối thịt.
Mưa lửa đầy trời đổ xuống, đốt hết thảo mộc xung quanh hầu như không còn. Mạc Thiên Liêu nhanh chóng thu hồi Thái Thủy, vội vã hóa thành một luồng sáng trốn ra bên ngoài vườn. Mưa lửa đốt cháy hết thảo mộc nơi này, hắn không còn chỗ để giấu mình, trong vòng ba hơi thở sẽ có hóa thần tu sĩ đuổi tới.



Bất chấp rất nhiều, liều mạng đạp phải tiểu trận trong vườn cũng muốn lao ra ngoài trong vòng hai hơi thở, tiểu trận khởi động, mấy luồng sáng đánh tới, không kịp trốn tránh, Mạc Thiên Liêu lấy lưng bảo vệ mèo trong lòng, gắng gượng chịu lấy đợt đánh này.



“Phụt –” Phun ra một búng máu đến, nương theo lực trùng kích này, xông ra vườn.



“Người nào?” Hai kim đan đã khôi phục thần trí, nâng tay công kích, ngay sau đó, một luồng lực lượng cực lớn ùn ùn kéo đến, chính là trưởng lão hóa thần kỳ chạy đến.



Mạc Thiên Liêu nháy mắt hóa thành một thân gỗ khô, thu hơi thở về, cũng phong thần thức vào thân cây, ở bên ngoài nhìn, không có bất kỳ khí tức nào.



Mèo nhỏ cũng bị bao vào, ngồi ở bên trong thân cây tối đen trống rỗng, nghiêng đầu nhìn một cái mầm xanh trước mặt cao khoảng bằng mình.



Thái Thủy biết mình làm sai chuyện, ôm quả Văn Ngọc kia, thành thành thật thật ngồi xổm trong góc hẻo lánh không dám lên tiếng.



Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:



Thợ Mộc: Ta là một cái mầm cây nhỏ



Móng Nhỏ: Cần gia tưới nước cho không, meo~?



Thợ Mộc: Muốn muốn, đến đây đi bảo bối



Thiên Lang: Ta đến ta đến [ nhấc chân, sảng khoái ]



Thợ Mộc:……