Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 74 : Song Tu

Ngày đăng: 13:29 18/04/20


Máu tươi ba thước, Thái Thủy chặt xong nháy mắt liền tự giác biến thành móc câu móc lấy cánh tay đang rơi xuống, vui vẻ bay trở về bên cạnh chủ nhân. Mạc Thiên Liêu một tay ôm Thanh Đồng, một tay cầm bảo hộ cổ tay trên cánh tay bị cụt kia. Đôi mắt nổi lên sương máu.



Đinh Tử Ngọc phần cánh tay bị cắt lớn tiếng kêu thảm thiết.



“Thằng nhóc, trả tay lại cho ta!” Đinh Hộ nhào lại muốn cướp cánh tay này.



Người không giống với yêu thú, gãy chi không thể tái sinh, muốn chữa trị, cần phải lấy lại cánh tay bị đứt, dùng kỳ dược có khả năng dưỡng thịt nối xương lại thì mới được.



Mạc Thiên Liêu cười lạnh, lòng bàn tay dấy lên ngọn lửa.



Đinh Tử Ngọc là tu sĩ nguyên anh, mỗi một nơi trên thân thể đều được linh khí đúc cực kỳ kiên cố, lửa bình thường, cho dù là linh lực hệ hỏa ngưng tụ, nhất thời nửa khắc cũng không thiêu được. Ai ngờ, lúc Đinh Hộ bổ nhào tới trước mặt Mạc Thiên Liêu thời điểm, tay kia đã hóa thành tro tàn.



“Mộc trung hỏa!” Đinh Hộ mở to hai mắt nhìn, ngọn lửa kia xen lẫn sắc xanh, làm luyện khí sư, lão liếc nhìn đã nhận ra được.



Mạc Thiên Liêu đột nhiên chống lại hai mắt Đinh Hộ, thần hồn nổi giận giống như mãnh thú xuất lồng, không muốn mạng đánh về phía lão.



“A –” Đinh Hộ bất ngờ không kịp phòng, bị thần hồn mạnh mẽ kia đánh thốc, lập tức dùng thần hồn mình đỡ lấy, lại đột nhiên cảm giác được một trận đau nhức, dường như toàn bộ thần hồn bị nướng trên lửa nóng hừng hực, đau đớn không thôi.



Hai mắt Mạc Thiên Liêu đỏ sậm, mộc trung hỏa bạo loạn bên trong kinh mạch, thậm chí nhảy đến thần hồn, chính bản thân hắn cũng cảm giác được đau đớn, nhưng mà đau đến mấy cũng chẳng bằng cơn đau trong lòng, hắn không quan tâm bất kỳ cái gì nữa, cái gì là bại lộ thân phận, cái gì là ích lợi tông môn…… Móng Nhỏ của hắn bị thương nặng, bởi vì thứ mà năm đó hắn làm ra!



Không thể tha thứ! Tất cả đều đi chết đi!



Đeo bảo hộ cổ tay còn đọng máu lên tay trái, móc ra cả một khối linh thạch cực phẩm, bóp chặt lấy, nháy mắt hấp thu đến lòng bàn tay phải, rồi dẫn ngược nó vào trong Thái Thủy, biến Thái Thủy thành một cửu hoàn đại đao, thẳng tắp phóng về phía Đinh Tử Ngọc đang té trên mặt đất.



“Oanh –”



“Thần khí……” Đinh Tử Ngọc hoảng sợ nhìn đại đao màu đồi mồi thẳng tắp hướng về phía gã, lúc mới vừa giao thủ, thấy thứ này có thể tùy tiện biến hóa hình thái đã ngạc nhiên không thôi, nay nhìn thứ đó hấp thu linh lực, chỉ mỗi uy áp thôi đã khiến cho gã không thể động đậy.



Đoán Thiên thần khí, hủy trời diệt đất!



Gã nên sớm nghĩ đến, cùng phụ thân nghiên cứu trên trăm năm, làm sao có thể quên, thần khí, là màu đồi mồi!



Không hình, không dạng, thiên biến vạn hóa quy về một thể. Hóa ra thần khí không phải là đao giết heo…… Đây là suy nghĩ cuối cùng của Đinh Tử Ngọc, lập tức, liền bị đao ảnh ùn ùn kéo tới chém thành thịt nát.




Nâng tay, một bàn tay quạt Thái Thủy bay vào tường, ngồi xuống bên cạnh Thanh Đồng, cúi người hôn lấy môi y.



Thần hồn chấn động, bảo bối của hắn bây giờ nhất định đang rất đau. Dùng một nụ hôn thật ổn định thần hồn, Mạc Thiên Liêu đứng lên, gãi gãi đầu, đi đi lại lại vài vòng ở đó rồi xoay người đi phòng tắm.



Thanh Đồng chậm rãi mở mắt ra, lục phủ ngũ tạng không có chỗ nào không đau, nhưng bởi vì mới vừa được thứ gì đó chữa trị một chút, nay đau đớn đang ở trong phạm vi có thể chịu đựng. Mạc Thiên Liêu đang cầm một tấm khăn ướt âm ấm, mềm nhẹ chà lau vết máu cho.



Mạc Thiên Liêu cầm khăn, cẩn thận lau đi vết máu trên má, cổ Thanh Đồng, đầu ngón tay khẽ run duỗi về phía xiêm y tràn đầy máu tươi, xiêm y này từ lông biến thành, ngày thường chỉ cần tâm Thanh Đồng vừa động, liền tự mình thay đổi sạch sẽ. Đang định giúp y cởi bỏ, thì quần áo kia đột nhiên biến thành màu tuyết trắng, không có một tia vết bẩn nào.



Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt lưu ly thanh tỉnh.



Ném khăn đi, một tay chống ở  trên giường, Mạc Thiên Liêu cúi người nhìn Thanh Đồng sắc mặt tái nhợt, cầm một bàn tay hơi lạnh của y, nói từng từ từng từ cực kỳ cẩn thận:“Bảo bối, em nghe ta nói, em hiện tại bị thương rất nặng, thần hồn đang tiêu tán.”



Đôi mắt lạnh lùng trong trẻo hơi hơi mở to một chút, có chút ngẩn người nghe Mạc Thiên Liêu về giảng về phương pháp song tu của đại yêu thượng cổ.



“Biện pháp duy nhất, là cùng ta song tu,” Mạc Thiên Liêu có chút chột dạ nói, trong lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi,“Nếu em không muốn……”



Thanh Đồng lẳng lặng nhìn hắn, nếu không muốn, có phải phải ăn cỏ Vong Ưu hay không? Thiên tài địa bảo tu bổ thần hồn, bọn họ đã tìm được hơn phân nửa, chỉ cần lại tìm được phản hồn thụ là xong. Chỉ là, ăn cỏ Vong Ưu vào, y còn có thể nhớ rõ Mạc Thiên Liêu sao?



Nguyên tưởng rằng, câu tiếp theo của Mạc Thiên Liêu sẽ là “Nếu em không muốn, ta lên trời xuống đất cũng phải tìm cho bằng được phản hồn thụ về”, ai ngờ mắt hắn cũng không chớp nói tiếp:“Nếu em không muốn, coi như bị chó cắn, chốc nữa có sức lại đánh ta là được rồi!” Sau đó, liền không nói gì mà bắt đầu cởi vạt áo Thanh Đồng.



Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:



Sư tôn: Đây là linh sủng mới của ta, chó gỗ.



Thợ Mộc: Bảo bối, sao lại nói ta như thế chớ!



Thái Thủy: Chủ nhân, chính anh nói ‘Coi như bị chó cắn’ mà.



Sư tôn:[ đẩy ra ] không muốn thì thôi.



Thợ Mộc:…… Gâu!