Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 75 : Hòa Hảo

Ngày đăng: 13:29 18/04/20


“Ngươi……” Thanh Đồng chán nản, nâng tay muốn đập hắn, một bàn tay đưa lên, lại yếu ớt trượt xuống, căn bản không có chút sức nào.



Nguyên bản với tu vi khác biệt của hai người, Mạc Thiên Liêu muốn đạt được mục đích rất là khó khăn, nhưng nay lại không giống. Sư tôn lạnh lùng mạnh mẽ giờ mỏng manh vô lực nằm ở trên giường, mặc hắn muốn làm gì thì làm.



Nhìn Thanh Đồng như vậy, Mạc Thiên Liêu làm sao mà nhịn được, dù cho sáng mai tỉnh lại phát hiện bản thân biến thành một giường vụn bào, hắn cũng nhận.



Cẩn thận lột đi áo lụa nhám bên ngoài, Mạc Thiên Liêu quen thuộc cởi xuống trường bào biến thành từ lông. Trường bào bị lột xuống nháy mắt liền biến mất không thấy, lộ ra áo lót mỏng manh.



Áo lót chính là tầng lông tơ dưới cùng biến thành, cực kỳ mềm mại mịn màng, Mạc Thiên Liêu nhịn không được sờ sờ một hồi, theo bả vai một đường mò đến cánh tay, cầm cổ tay đang mang vòng tay chứa đồ, áp nó lên trên gối đầu, cúi người xuống hôn y.



Thanh Đồng nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của hắn, cười nhạo nói:“Cái này đúng là vòng thuần thú, mệt ta còn coi nó như bảo bối, đeo nhiều năm như vậy.”



Bởi vì Thanh Đồng tránh né, Mạc Thiên Liêu hôn đến bên gáy y, nghe vậy động tác chợt ngừng, thân mình từ từ ngẩng lên, đáy mắt tràn đầy bi thương.



Thanh Đồng không nhìn hắn, chỉ quay đầu, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Vách tường trong suốt, bên ngoài cảnh sắc nhìn thấy không sót chút gì, tuyết rơi đầy trời, một mảnh trắng xoá.



Lúc tạo ra cái vòng này hồi trước, quả thật có chút tác dụng bắn ngược. Bởi vì mèo nhỏ khi đó vẫn cứ cào Đoán Thiên bị thương, mà Mạc Thiên Liêu yêu mèo như mạng, lại không nỡ đánh nó. Vì thế, lúc luyện chế một đôi vòng tay chứa đồ, hắn liền nảy sinh ra ý tưởng bỏ thêm công dụng này vào.



Mèo nhỏ cào hắn, bởi vì trận pháp giữa hai vòng tay, một vuốt này sẽ đánh ngược về mèo nhỏ, từ đó chỉ cho nó làm sao để khống chế lực của mình, hơn nữa còn phòng ngừa mèo đại gia cào gương mặt anh tuấn của hắn nát bươm. Thế nhưng, có một lần Mạc Tiểu Trảo bị hắn chọc tức, hung hăng cắn mạnh hắn, dẫn đến móng vuốt của nó còn lưu lại máu.



Mèo nhỏ nghĩ Mạc Thiên Liêu muốn đánh nó, lui vào góc hẻo lánh run cầm cập, qua một thời gian rất dài đều không cho hắn chạm vào. Mạc Thiên Liêu đau lòng muốn chết, liền thu hồi trận pháp này, nghĩ muồn cào thì cào muốn cắn thì cứ cắn, mèo lớn bằng bàn tay cũng không có nhiều lực lắm. Nhưng mà gốc rễ của pháp trận này là bật lại sát ý, tựa như núi đá bảo vệ Ốc Vân Tông như vậy.



Trên gốc rễ của pháp trận này, có thể biến hóa, chồng chất rất nhiều trận pháp, vòng tay chứa đồ kia của Thanh Đồng có công năng có thể lưu giữ vật sống, cũng liên quan tới trận pháp này, không còn cách nào hết. Huống chi, lúc trước mèo nhỏ không cùng hắn ký huyết khế, thần hồn yêu tu lại so nhân tu mạnh hơn vài lần, để có thể yên tâm cùng mèo nhỏ cụng trán, Mạc Thiên Liêu tư tâm không có bỏ hết trận pháp.



Mạc Thiên Liêu nhìn người dưới thân vẻ mặt ngỡ ngàng, đau lòng tột đỉnh, vuốt vòng tay trên cổ tay Thanh Đồng, đồng thời tháo bảo hộ cổ tay trên tay trái xuống:“Chúng ta đổi cho nhau, về sau ta sẽ tăng cường trận pháp kia lên, sau này chỉ cho em đánh ta, nếu ta muốn ra tay với em, thì đều bắn ngược lại ta.”



Thanh Đồng nhìn bao cổ tay trên tay, sững sờ một lát, chậm rãi nói:“Song tu, cũng sẽ bắn ngược sao?”




Hai người ngồi ở bên giường, ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống đây, từng điểm từng điểm ánh sáng màu lam chiết xạ đến trên mặt, Thanh Đồng cúi đầu, nhìn bảo hộ trên cổ tay rộng hơn ban đầu hai ngón tay mà nhiều góc nhọn, môi mỏng không khỏi mím lại càng chặt. Nâng tay, lấy bảo hộ cổ tay kia xuống.



“Em, không thích cái này?” Trong lòng Mạc Thiên Liêu bỗng nhiên căng thẳng, tiếp được bảo hộ cổ tay kia nhè nhẹ vuốt nó, nhìn người trong lòng đứng lên, rời khỏi cái ôm của hắn, trong mắt nổi lên máu hồng, thật không thể tha thứ hắn sao? Người vừa có được, lại muốn rời đi? Không được, tuyệt đối không được!



“Cái này xấu.” Thanh Đồng vươn ra ngón tay thon dài, tháo lấy vòng tay trên tay trái Mạc Thiên Liêu, một lần nữa đeo lên trên tay mình, cái này của y còn có thể giữ vật sống, cái kia của Mạc Thiên Liêu không thể.



Sương máu trong mắt Mạc Thiên Liêu nháy mắt tiêu tán, ngây ngốc ngẩng đầu.



“Bổn tọa muốn tắm rửa.” Thanh Đồng hơi hơi dương cằm, dùng mũi chân đá đá cẳng chân Mạc Thiên Liêu, eo truyền đến từng đợt bủn rủn, đứng đều dùng sức, nhìn nhìn phòng tắm cách xa tầm ba trượng, nhất thời không muốn đi.



Mạc Thiên Liêu phục hồi tinh thần, xoay xoay bảo hộ cổ tay, đeo nó vào, một tay ôm lấy người: “Vâng, sư tôn!”



Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:



[ Phần thần khí là bác học ]



Thái Thủy: Tui nhận ra, cái này là chữ ‘điền’!



Thợ Mộc: Mày chỉ nhận ra mỗi chữ này thôi sao?



Thái Thủy: Đương nhiên không, nơi này còn có chữ ‘tỉnh’, chữ ‘do’, đương nhiên cũng có thể cho rằng là chữ ‘giáp’.



Thợ Mộc:…… Thật lợi hại, thưởng mày một đoàn mộc trung hỏa



Thái Thủy: Vì chân lý, tui không sợ hoả hình! Óa, nóng nóng nóng!