Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 100 : Một "Hắn " khác

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


“Đại hoàng, công kích bên trái đằng trước Lang Vương.”



Phượng Tân đứng ở sau lưng Đại Hoàng, đối mặt tình huống như thế, không hề hốt hoảng, chợt nói.



Đại Hoàng nghe hiểu lời nói của Phượng Tân, nhe rang đạp chân một cái, cùng chiến đấu với Lang Vương.



Đại Hoàng vừa rời đi, hai con chó sói còn lại phân tán ra rồi vây quanh Phượng Tân.



Bọn chúng nhận ra được, Phượng Tân là người bình thường.



Trong ánh mắt của Phượng Tân lóe lên một tia lệ quang.



Thân thể hơi nghiêng về phía trước, đạp một quyền. Tên thư sinh Phượng Tân nhu nhược lại biết võ?



Nếu để ý một chút sẽ phát hiện ra. Phượng Tân cũng không biết võ, mỗi lần hắn công kích đều không có Nguyên Lực. Nhưng hạ thủ của hắn vừa gian xảo vừa chuẩn xác. Thân thể hắn giống như một con lươn trơn trượt cùng với Đại Hoàng bên tả bên hữu, giáp công bầy sói.



Xương sống của Đại Hoàng giống như một cánh cung to lớn, bay vút lên trời, phía trước bàn tay như thanh thép, nhắm ngay vào thắt lưng Lang Vương.



Đầu đồng, đuôi sắt, lưng đậu hũ, nói chính xác là loài sói



Sói đói đầm lầy cũng không ngoại lệ, Lang Vương bị đau, kêu thảm một tiếng. Đại Hoàng nhân cơ hội dùng cái đuôi cuốn chặt lấy Lang Vương.



Lang Vương giãy giụa càng ngày càng yếu ớt, Phượng Tân tránh hai con chó sói, tay sờ vào eo, chỉ thấy một vệt trắng như tuyết lóe lên, đâm vào đầu Lang Vương. Cùng lúc màu trắng hồng của não phun đầy đất.



Sói đói ở hai đầu đầm lầy thấy Lang Vương vừa chết, bị dọa sợ đến lùi lại mấy bước.



Chính vào lúc này, sâu bên trong ao đầm truyền tới một tràng tiếng kêu to du dương. Khi nghe thấy tiếng kêu ấy, toàn bộ các loài thú trong ao đầm đồng loạt run rẩy.



Hai con sói đói kia nghe được tiếng vang đó, kêu lên một tiếng bi thương, chợt quay đầu chạy vội đâm vào gốc cây phía sau lưng, trong nháy mắt đã tắt thở.



Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, Đại Hoàng giật mình một cái. Trong đáy mắt nó cũng thoáng qua một vẻ sợ hãi. Tứ chi giống như là mất đi sự khống chế lực vậy, sợ hãi như muốn đâm vào cái cây ở cách đó không xa.



Cổ của Đại Hoàng thoáng cái bị xách lên, Phượng Tân đang tóm lấy Đại Hoàng.




“An Mẫn Hà, ngươi dám! Ngươi không sợ Phượng Vương tìm ngươi tính sổ.”



Hai đấu với tám, hơn nữa đối phương đều là cao thủ Tiên Thiên. Trong lòng Lam Thải Nhi biết ngày hôm nay lành ít dữ nhiều.



“Hãy để cho thi thể của các ngươi đi tố cáo với Phượng Vương đi!” An Mẫn Hà cười lạnh. Vân Mộng chiểu lớn như vậy, tối nay lại xuất hiện sương mù, chỉ cần nàng giết chết hai người này, tùy ý vứt xác họ ở đâu đó trong đầm lầy kia thì ai biết người là do nàng giết.



“An Mẫn Hà, có bản lãnh thì một người một ngựa tới đây, ta chờ ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt cũng không ứng chiến, nhấc chân chạy về phía sau lưng.



“Một người một ngựa, chỉ dựa vào ngươi mà đòi thách đấu với bổn quận chúa!” An Mẫn Hà ngoài miệng nói vậy, nhưng dưới chân vẫn không khỏi đi theo Diệp Lăng Nguyệt chạy trong lớp sương trắng.



Nàng ta không tin, bản thân là một cao thủ Hậu Thiên, lại không thể xử lý nổi một ả nhà quê luyện thể cảnh.



“Quận chúa! Mau quay lại!”



Tiếng đánh nhau phía sau lưng và tiếng quát tháo của bọn thị vệ càng lúc càng xa.



An Mẫn Hà chỉ thấy hình bóng của Diệp Lăng Nguyệt ở phía trước giống như một con thỏ càng chạy càng xa.



Càng đuổi theo về trước, An Mẫn Hà càng cảm thấy có cái gì đó không đúng.



Chợt, Diệp Lăng Nguyệt biến mất.



Dưới chân An Mẫn Hà thu lực, không dừng được đụng vào cái gì đó, khiến cho nàng hoa mắt chóng mặt.



Bởi vì sương mù, tầm nhìn xung quanh mình đã rất thấp. An Mẫn Hà quờ quạng, chợt tay nàng chạm vào cái gì đó.



“A!”



Phía trước nhảy vọt ra một Quỷ Nữ Chiểu Chu dữ tợn.



Quỷ Nữ Chiểu Chu mà Chiểu Chu và An Mẫn Hà từng thấy hoàn toàn không giống nhau. Bụng nó tròn vo, ước chừng to gấp hai lần so với Quỷ Nữ Chiểu Chu bình thường, sâu thẳm trong ánh mắt lại lộ ra một vẻ nguy hiểm chết người.