Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1069 : Người sở hữu tử hỏa
Ngày đăng: 13:13 30/04/20
Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân vẫn tỏ ra bình thường, đi đến chỗ ngồi của Vô Nhai Phong.
Một đám sư huynh sư tỷ của Vô Nhai Phong khi thấy Đế Tân có thay đổi thì không tránh khỏi chấn động một phen.
Sau khi giải thích một hồi thì mấy vị sư huynh sư tỷ mới tỉnh ngộ.
“Nếu sư phụ biết thì nhất định sẽ rất vui mừng. Đột phá này của Đế Tân rất kịp thời, như vậy thì việc Vô Nhai Phong giành chiến thắng đã là chuyện rõ ràng rồi.”
Mấy vị sư huynh sư tỷ của Vô Nhai Phong đều rất mừng.
“Đúng rồi, sư phụ và mấy vị trưởng lão sao vẫn chưa tới?”
Đế Tân nhạy bén chú ý đến trên chỗ ngồi của mấy Phong khác đều không thấy bóng dáng của các trưởng lão. Lúc này đã gần đến giờ tỉ thí chính thức bắt đầu, theo lý thì người của các Phong đều phải đến rồi mới đúng.
“Việc này ta vừa hay muốn nói với mọi người. Tỉ thí hôm nay sẽ có chút thay đổi, tầm sáng nay có mấy đệ tử tông môn từ chiến trường cổ trở về. Họ đều là đệ tử cũ vào chiến trường cổ kỳ trước, sau khi họ quay về thì đã mang theo một tin tức nói là có nhiều đệ tử tông môn không may gặp nạn ở chiến trường cổ, trên danh sách bao gồm cả Triệu Thiên Lang của Hoa Phong.
Đại sư huynh thở dài một tiếng.
Chưởng giáo Vô Nhai Phong và trưởng lão của mấy Phong khác sau khi biết tin thì vội vã triệu tập hội nghị khẩn cấp, lúc này vẫn đang bàn bạc việc này.
Vào chiến trường cổ vốn là việc rủi ro rất lớn, khó tránh khỏi thương vong.
Nhưng giống như lần này, trong mấy tháng ngắn ngủi đã tổn thất hai mươi ba mươi phần trăm đệ tử Cô Nguyệt Hải, số lượng đạt đến mấy chục người thì việc này trong lịch sử Cô Nguyệt Hải vẫn là lần đầu tiên.
Thậm chí còn có tin đồn nói rằng trên chiến trường cổ có người đang lật đổ Cô Nguyệt Hải.
“Vì vậy mọi người lần này sau khi đạt được mười người đứng đầu dù muốn vào chiến trường cổ chỉ sợ cũng sẽ có phiền phức không nhỏ.” Đại sư huynh than thở một tiếng, đáy mắt có hơi sầu muộn.
“Sư phụ đến rồi.”
Đang nói thì thấy chưởng giáo Vô Nhai và cả tứ đại trưởng lão, cùng với mấy đệ tử đi vào võ đài.
Nguyệt Mộc Bạch là người được rèn luyện ra ở trên chiến trường cổ, ánh mắt rất nham hiểm, người có thể nhận được một tiếng khen ngợi của anh ta đâu có mấy ai.
Chưởng giáo Vô Nhai nói rồi nhìn Đế Tân một cái, cái nhìn này khiến mặt của chưởng giáo Vô Nhai giật giật, đôi mắt già đột nhiên trợn to.
“Sư phụ, Đế Tân tối qua vừa đột phá.” Đại sư huynh vội giải thích.
“Khụ khụ, đã đột phá? Nhóc con, đột phá rồi cũng không thông báo cho vi sư một tiếng, hại vi sư suýt chút bị mất mặt trước người khác.” Chưởng giáo Vô Nhai lải nhải trong lòng.
“Vị này cũng là đệ tử của chưởng giáo?”
Nguyệt Mộc Bạch cũng đã nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, anh ta trước đây nghe nói chưởng giáo chỉ mới thu nhận một đệ tử mà thôi...
“Cô ấy là cô gái giặt đồ của ta, không phiền Nguyệt sư huynh nhớ đến.”
Nguyệt Mộc Bạch mới lướt qua Diệp Lăng Nguyệt một cái, thì thấy Đế Tân một bước chặn trước người Diệp Lăng Nguyệt, che lấy cô một cách kín đáo.
Ý muốn bảo vệ đó mỗi người đều nhìn thấy rõ.
Nguyệt Mộc Bạch trong lòng hiểu rõ, khóe miệng lại lộ ra ý cười có mà cũng như không.
Xem ra vị lục sư đệ tựa như tiên giáng trần này cũng không phải là người hoàn hảo, tổn thương chí mạng của cậu ta chỉ sợ là cái người ở sau lưng cậu ta rồi.
Như vậy cũng tốt, đến lúc đó dù là ra chiến trường cổ, chỉ cần nắm được điểm yếu của cô ta thì cũng không sợ cậu ta không nghe theo khống chế.
Nhưng ý cười này khi nhìn thấy Vũ Duyệt đứng ngang hàng với Diệp Lăng Nguyệt thì bỗng khựng lại.
Anh ta nhìn rõ sắc mặt Vũ Duyệt hồng hào, rồi lại nhìn sóng nguyên lực quanh người của cô ấy...
“Chúc mừng Vũ Duyệt sư muội, không ngờ chưởng giáo Vô Nhai lại có thể mời được vị đó, giúp sư muội trị thương.”