Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1097 : Hoàng tuyền lộ
Ngày đăng: 13:13 30/04/20
Bão nguyên lực khí thế hung dữ, Diệp Lăng Nguyệt mắt thấy sắp bị cuốn vào trong đó.
Nếu bị bão nguyên lực hút vào giữa cơn bão thì nàng chết chắc rồi.
Diệp Lăng Nguyệt cắn chặt răng, Thực Nguyên Hồn Liên bắn tung ra ở giây phút nguy khốn.
Chỉ nghe thấy một tiếng bùm, mấy sợi Thực Nguyên Hồn Liên cắm vào trong dịch chuyển trận cổ, vụn đá bắn lên sượt qua mặt của Diệp Lăng Nguyệt. Nàng cũng không để ý những thứ đó, chỉ chuyên tâm dùng Thực Nguyên Hồn Liên khống chế thân thể mình để không bị hút vào.
Diệp Lăng Nguyệt từng nghe nói, cơn bão càng mạnh thì thời gian duy trì càng ngắn, nàng chỉ cần chịu đựng được qua lúc cơn bão dữ dội nhất thì có thể sống sót.
Cơn bão và Thực Nguyên Hồn Liên đang giằng co giống như chơi trò kéo co vậy.
Hai tay của Diệp Lăng Nguyệt túm chặt Hồn Liên.
Không biết qua bao lâu, cơn bão sau lưng dần dần biến mất.
Diệp Lăng Nguyệt theo bản năng nuốn thu Hồn Liên về, nhưng nàng đã trải qua sự mệt mỏi trong thời gian dài nên sớm đã sức cùng lực kiệt.
Ngay cả một chút hơi tàn cũng không có.
Thực Nguyên Hồn Liên vừa thu về thì người giống như con thiêu thân bị gãy cánh vậy, đập mạnh trong dịch chuyển trận cổ.
Nhưng chính vào lúc này, dịch chuyển trận cổ trước đó vẫn luôn ảm đạm không chút ánh sáng lại bỗng nhiên phát ra một vùng sáng u ám.
Không chờ nàng kịp phản ứng, ánh sáng u ám đó đã hoàn toàn bao phủ lấy nàng.
Khoảnh khắc trước khi ý thức chìm vào mơ hồ, Diệp Lăng Nguyệt lờ mờ nhìn thấy hai chữ “Hoàng Tuyền”.
Lục đệ ngày thường nhìn thì thông minh lanh lợi, nhưng vừa gặp phải việc của lục đệ muội thì lại trở nên thất thường.
Đế Tân trả lời một câu qua loa, tiến vào Ngũ Linh Thành một cách cực kỳ không tình nguyện, xử lý các thủ tục tân thủ liên quan.
Ngũ Linh Thành không hổ là nơi có điều kiện tốt nhất trong tất cả các thành tân thủ, người mới ở đây vừa vào thành thì dựa theo cấp thiên phú được sắp xếp nơi ở tương ứng.
Tất cả tân thủ chỉ cần ở trong thành tân thủ, toàn bộ phí ăn ở đều miễn phí, hơn nữa mức độ dày đặc của Ngũ Linh ở đây cũng vượt xa so với Cô Nguyệt Hải của hai người trước đó.
Khi làm thủ tục tân thủ, Đế Tân vẫn thỉnh thoảng theo dõi mảnh Phụng Lệnh đó, chỉ là Phụng Lệnh trước sau vẫn không truyền đến âm thanh nào.
“Nghe nói gì chưa, cửa khẩu cổ hôm nay đã xảy ra một trận bão nguyên lực. Có mấy tân thủ xui xẻo vừa hay gặp phải, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
Chính vào lúc Đế Tân và Vũ Duyệt đăng ký trên sổ, một nhân viên công tác của Ngũ Linh Thành và một nhân viên bên cạnh bàn luận với nhau.
Đế Tân vừa nghe thì ánh mắt phút chốc đã thay đổi.
Vũ Duyệt cũng ngẩn người, nàng ta nhanh chóng nhìn Đế Tân, tỏ ý bảo chàng ấy đừng lo lắng.
“Hai vị, vừa nãy các người nói đến cửa khẩu cổ. Hai người chúng ta cũng từ bên đó tới, đi cùng với chúng ta đến cửa khẩu cổ còn có mấy đồng đội nữa. Chúng ta rất lo lắng cho sự an nguy của họ, không biết hai vị có thể nói cho chúng ta biết ở cửa khẩu cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Hai nhân viên công tác đó nhìn tư liệu của Đế Tân và Vũ Duyệt, thấy hai người một người là Tam Linh Niết Bàn Thể, một người thì đã đạt đến Ngũ Linh Niết Bàn Thể thì đầy kinh ngạc nên thái độ lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Hai vị tân thủ, các người chắc không biết, cửa khẩu cổ hôm nay đã xảy ra trận bão nguyên lực quy mô vừa. Bão nguyên lực đã phá hủy hai cửa khẩu cổ, còn có cả một dịch chuyển trận. Bằng hữu của các người chắc sẽ không đúng lúc đi đến Nhạn Môn Thành hoặc là Hoàng Tuyền Thành đó chứ?”
Người đó vẫn chưa nói xong, bỗng hét lên một tiếng kinh ngạc, thì ra là bị Đế Tân bóp chặt cổ, nhấc lên cao.