Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 1098 : Cơn thịnh nộ của đế tân
Ngày đăng: 13:13 30/04/20
Yết hầu tên đó bị Đế Tân bóp chặt nên rất hoảng sợ, hít thở khó khăn, không khí vào thì ít mà ra thì nhiều, không bao lâu mặt đã hiện lên màu tím cà.
“Mau thả người ra.”
Đám người xông vào như thủy triều.
Mấy chục võ giả tu vi Luân Hồi Cảnh, tay cầm vũ khí sắc bén, gào thét xông về phía trước.
Trong lòng Vũ Duyệt biết là không ổn, muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị những võ giả chạy đến đó ngăn cách ở bên ngoài.
Đế Tân đổi tay thành cánh tay, giữ chặt người đó ở trong cánh tay, tay trái kẹp chặt hắn, dưới chân xoải bước ra.
Chỉ thấy hắn đạp ra mấy bước thì bóng người tựa như ánh sáng qua lại như con thoi từ trong đám võ giả.
Vung vẩy tay phải, tay hóa thành quyền, đánh bụp bụp vài quyền. Khi mỗi một quyền vung ra thì trong không khí tựa như đốt cháy mồi nổ, nguyên lực dũng mãnh lập tức nổ ra.
Những võ giả đó vẫn chưa đến gần người thì bị nguyên lực của hắn đánh bay ra, nằm xếp chồng lên nhau.
Suy nghĩ trong đầu Đế Tân lúc này hỗn loạn, căn bản không nghe thấy tiếng la hét của Vũ Duyệt xung quanh đó.
Đều tại hắn, lẽ ra hắn không nên để cô gái giặt đồ lại một mình.
Nàng ấy đã gặp phải cơn bão, lúc này...
Lòng của Đế Tân như thể bị khoét một đao, máu thịt lẫn lộn.
Hắn lúc này chỉ muốn quay lại cửa khẩu cổ, hắn muốn tìm được cô gái giặt đồ, nàng đang đợi hắn.
Trong lòng Đế Tân cứ suy nghĩ về sự an nguy của Diệp Lăng Nguyệt, cả chặng đường thế như chẻ tre, sắc bén không thể chống nỗi. Chớp mắt, người đã xông đến cổng thành.
“Cuồng đồ phương nào, dám láo xược ở Ngũ Linh Thành.” Lại thấy trên tường thành nhảy xuống một nam thanh niên áo xanh đen.
Người đàn ông đó có lông mày chữ bát rậm, thân hình cao lớn rắn chắc.
Hắn ta phi thân nhảy lên, hét lên một tiếng, chân quét về phía mặt của Đế Tân tựa như gió táp.
Ầm một tiếng.
Chương Toàn lắc lắc đầu.
Việc bị bão nguyên lực tập kích ở trên chiến trường cổ thực ra không hiếm gặp, ở khu vực trung nguyên thậm chí còn có bão nguyên lực siêu cấp có uy lực đáng sợ nữa.
Nhưng vì sự tồn tại của các đại năng siêu cấp ở Cửu Châu Cổ, vì vậy đã ngăn chặn khả năng gió lốc nguyên lực siêu cấp xâm nhập vào thành thị Cửu Châu Cổ.
“Lục đệ, đệ muốn đi đâu!”
Chương Toàn mới vừa nói xong, Đế Tân quay đầu bước đi.
“Lăng Nguyệt chưa chết, đệ phải đi đón nàng ấy.”
Đế Tân nói với vẻ cố chấp.
Chàng có cảm giác, cô gái giặt đồ sẽ không dễ dàng chết như thế.
“Sau khi vào Ngũ Linh Thành, chưa vượt qua sát hạch tân thủ thì không cho phép tự tiện rời khỏi, nếu không sẽ xử tử.”
Chương Toàn vừa nghe thì giọng nói trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ thấy trên hai tay hắn lần lượt ngưng tụ một vùng màu vàng và một vùng màu đỏ, một tay là sức mạnh Luân Hồi Hỏa, một tay là sức mạnh Luân Hồi Kim.
“Dựa vào ngươi, vẫn chưa thể cản được ta.”
Bước chân của Đế Tân không thay đổi, vẫn tiến về phía trước.
Chính vào lúc này, mặt đất bỗng chấn động.
Toàn bộ tòa thành Ngũ Linh rung lắc.
Một giọng nói tựa như chuông chiều truyền đến.
Giọng nói đó cổ kính mà lại mênh mang, dường như từ dưới đất chui lên, lại giống như từ trên trời rơi xuống.
Xung quanh Đế Tân bỗng nhiên trồi lên năm cột trụ ánh sáng linh lực, trụ ánh sáng đó đội đất mà lên nhưng không chọc vào bầu trời, tựa như một cái lồng giam Đế Tân ở bên trong.
“Tiểu quỷ, đây là Ngũ Linh Thành, không cho phép ngươi láo xược.”