Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1103 : Nhiệm vụ tân thủ thứ nhất

Ngày đăng: 13:13 30/04/20


Diệp Lăng Nguyệt đi trong Hoàng Tuyền Thành.



Theo lời nữ võ giả đó nói lúc trước, tửu lầu và quán trà trong thành đều có nhiệm vụ tân thủ có thể làm, chỉ cần đưa ra thẻ tân thủ thì có thể nhận nhiệm vụ.



Trong đó, nhiệm vụ của tửu lầu phần lớn là có liên quan đến đánh giết, thù lao tương đối cao, nhưng cần độ khó và thời gian nhiều hơn.



Nhiệm vụ tân thủ của quán trà tương đối đơn giản hơn một chút, thù lao cũng thấp hơn, nhưng đại đa số là việc nhàn hạ, cũng khá tự d.



Diệp Lăng Nguyệt muốn nhanh chóng tìm được hai tên trộm cắp để tìm lại đồ bị mất, trong thời gian ngắn nàng cũng không thể rời khỏi Hoàng Tuyền Thành.



Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn chọn đến quán trà nghe ngóng về nhiệm vụ tân thủ.



Vừa nghe ngóng thì Diệp Lăng Nguyệt mới biết, cả toà Hoàng Tuyền Thành cũng chỉ có một quán trà. Suy cho cùng thành thị như Hoàng Tuyền Thành so với Diêm Thành lúc trước vẫn có môi trường tệ hơn, không có ai thật sự đến quán trà để uống trà.



Nghe nói quán trà có tên “Phong Nam” này còn là do thành chủ nhiệm kỳ trước mở.



Khi Diệp Lăng Nguyệt đi vào, trong quán trà quả nhiên không có bao nhiêu người.



Chỉ có một bà lão răng vàng đang ngồi ở đó cắn hạt dưa.



“Bà lão, xin hỏi ở đây có nhiệm vụ tân thủ nào có thể nhận không?”



Diệp Lăng Nguyệt hỏi một tiếng, bà lão không thèm để ý đến nàng.



Diệp Lăng Nguyệt còn tưởng rằng bào lão bị lãng tai nên lại hỏi lớn một câu.



“Nói chuyện lớn tiếng vậy làm gì hả, bà già này không có bị điếc. Ngươi nói ngươi muốn nhận nhiệm vụ tân thủ, Hoàng Tuyền Thành lại còn có người đến ư?”



Bà lão đó liếc Diệp Lăng Nguyệt một cái, Hoàng Tuyền Thành một năm nay cũng không thấy có tân thủ đến, lại đều là những tân thủ nghèo rớt mồng tơi không nộp nổi cho thành tân thủ khác hoặc là những kẻ hồ đồ không biết Hoàng Tuyền Thành mới đến đây.



Bà lão thấy Diệp Lăng Nguyệt trông hơi đen, nhưng đôi mắt đó sáng như nước mùa thu, vừa nhìn cũng thấy là người thông minh, chắc không phải là người lão luyện giả làm tân thủ đó chứ.
Diệp Lăng Nguyệt ở ngoài cổng đập cửa cả nửa ngày mới nghe thấy có người trả lời.



Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi mặt mày tuấn tú chạy ra.



Trên tay thiếu niên cầm cái chổi lông gà, trên người mặc một cái tạp dề lớn hình chú chim trong vườn hoa trông có chút buồn cười, nhìn bộ dạng hình như đang quét dọn.



“Xin chào, ta đến làm người làm vườn của phủ thành chủ, là bà chủ quán trà giới thiệu ta đến, đây là đĩa đá nhiệm vụ của ta.”



Diệp Lăng Nguyệt nói xong, thiếu niên đó nhận lấy đĩa đá.



“Tốt quá rồi, cuối cùng có người có thể đến giúp ta rồi. Ta là thị vệ của phủ thành chủ, kiêm chức thư đồng, đầu bếp, nô bộc, phu xe ngựa Tư Tiểu Xuân. Cô có thể gọi ta là Tiểu Xuân, cô đến rồi thì ta sẽ không cần đau đầu việc của vườn hoa nữa.”



Thiếu niên tên Tiểu Xuân lộ ra một hàm răng trắng như trân châu, không nói thêm lời nào nữa mà dẫn Diệp Lăng Nguyệt đi vào trong.



Xem ra, phủ thành chủ này còn nghèo hơn so với tưởng tượng của nàng.



Thiếu niên này nhìn gầy yếu thế mà một mình lại kiêm nhiều chức, chắc không phải một tháng sau ngay cả thù lao một viên linh thạch trung cấp cũng không kiếm được chứ.



Khi Diệp Lăng Nguyệt đang không biết có nên mở miệng hỏi thăm thử có thể trả trước tiền công cho nàng hay không thì Tiểu Xuân đã dẫn nàng đến trước một cái sân lớn.



Phủ thành chủ Hoàng Tuyền có hai căn nhà ở trong ngoài, vừa nãy lúc trên đường đi qua đây thì thiếu niên kiêm chức Tiểu Xuân nói với Diệp Lăng Nguyệt, thành chủ đại nhân và hắn đều sống ở căn nhà bên trong, còn căn nhà bên ngoài là nơi lão thành chủ sống lúc còn tại nhiệm, sau khi lão thành chủ qua đời thì mấy năm nay đều để hoang phế.



Vườn hoa của phủ thành chủ chính là ở trong một cái sân lớn của phủ lão thành chủ.



Bởi vì cây cối của vườn hoa ít được cắt tỉa nên khiến con đường của phủ ngoài trở nên rất khó đi lại, Tư Tiểu Xuân một mình chăm sóc không xuể nên muốn tìm người cắt tỉa chăm sóc.



“Thành chủ không yêu cầu cao về vườn hoa, ta nghĩ chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ cây cối bên trong là được rồi.”



Nói đoạn, Tiểu Xuân và Diệp Lăng Nguyệt đã đứng ở lối vào của vườn hoa.