Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 38 : Trúng độc, cưỡng hôn (thượng)
Ngày đăng: 12:59 30/04/20
Trên người của nam nhân đó có mùi long diên hương rất thơm, cả người Diệp Lăng Nguyệt đã cứng đờ.
“Vô liêm sỉ!” Toàn thân Diệp Lăng Nguyệt đơ lại, chính vào lúc nàng tưởng sẽ xảy ra việc gì đó.
Thì tay đã khôi phục lại tự do, gã nam nhân đã lùi sang một bên, trên tay hắn có thêm một vật nhỏ.
Tiểu Chi Ước bị gã nam nhân xách trong tay, tứ chi đang ra sức giãy giụa.
Thì ra hắn muốn bắt tiểu Chi Ước, nàng còn tưởng... Diệp Lăng Nguyệt thở ra một hơi, mang tai nóng lên.
“Thú tộc thái cổ mà lại lưu lạc đến bước ký kết khế ước với con người.” Nam nhân nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cách tinh quái, rồi nhìn tiểu Chi Ước trong tay.
Sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục, biết không.
“Chít chít!” Tiểu Chi Ước nổi cáu, nó giơ móng trước lên muốn cào về phía nam nhân kia.
“Ứm?” Gã nam nhân hứ lạnh một tiếng, ánh mắt đó băng lạnh khiến người khác nghẹt thở.
Giống như cảm nhận được loại khí tức đáng sợ trên người nam nhân, tiểu Chi Ước đang giãy giụa bỗng giống như đông cứng lại, móng vuốt cứng đờ, trong mắt lập tức nước mắt lưng tròng.
“Trả nó lại cho ta.” Diệp Lăng Nguyệt đoạt lại tiểu Chi Ước, xoa xoa tiểu Chi Ước một cách thương xót, tên nhóc này sau khi rời khỏi Hồng Mông Thiên vẫn chưa từng gặp phải người đáng sợ như vậy.
“Chít chít, chít chít” Tiểu Chi Ước vừa trở về trong tay của Diệp Lăng Nguyệt liền có cảm giác an toàn, nó cọ cọ vào Diệp Lăng Nguyệt, hai mắt suýt chút nữa đã trở thành hình trái tim, quả nhiên ở trong lòng của chủ nhân vẫn là thoải mái nhất.
“Nó là con đực, sau này không được nhét vào trong ngực.” Gã nam nhân nói một câu đầy ngang ngược.
Diệp Lăng Nguyệt trợn hắn một cái, liên quan gì đến hắn.
Nhưng chính ở giây phút này, nam nhân mặt nạ vàng đã nắm đúng thời cơ, thân hình hắn lộn một cái bay vút lên, nâng cao thế người lên mấy tấc nhưng bỗng nặng trịch lăn lộn trên đất, Xích Dương Sâm trong tay cũng rớt xuống đất.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn cây Xích Dương Sâm, cũng không hề chần chừ thò tay cướp lấy cây linh thảo đó.
Ai ngờ Diệp Lăng Nguyệt nhanh nhưng tốc độ của nam nhân đeo mặt nạ vàng cũng không chậm, hắn chân dài người cao nên chồm lên đè Diệp Lăng Nguyệt dưới người hắn, hai người thuận thế cuộn thành một đống.
Trong mắt nam nhân đeo mặt nạ xuất hiện vẻ tức giận, hắn ấn chặt tay của Diệp Lăng Nguyệt.
“Cô nương, cô dám cướp đồ của bản tôn.”
“Cái gì mà cướp hay không cướp, Xích Dương Sâm là vật vô chủ, ai thấy thì đều có phần, không cướp là kẻ ngốc.” Diệp Lăng Nguyệt thấy trong mắt gã nam nhân đỏ như máu, thở cũng càng lúc càng nặng nề.
Có lẽ vừa nãy trong đám sương mù mà Xích Dương Sâm phun ra có độc, gã nam nhân này cũng không chống đỡ được bao lâu.
“Vậy bản tôn sẽ khiến cô thành một người chết.” Giọng của gã nam nhân lạnh giá thấu xương, tiếp theo đó hắn đã bóp chặt cổ của Diệp Lăng Nguyệt.
Không có ai dám đoạt đồ trong tay của hắn.
Hắn vốn chính là một người máu lạnh vô tình, nhưng cô gái nhỏ dưới người hắn này lại khiến hắn sinh ra một loại cảm giác khác lạ.
Nam nhân bỗng phát ra một tiếng gào thét thấp trầm.
Thì ra Diệp Lăng Nguyệt giãy giụa không được nên cắn lên gan bàn tay của hắn. Cú cắn này của nàng đã dùng sức lực toàn thân, máu tươi lập tức tuôn ra.
“Cô nương, nhả ra, đừng ép bản tôn ra tay thật sự.” Canh độc trong người tấn công lên từng đợt, mùi máu tanh đi kèm với mùi hương nhè nhẹ trên người Diệp Lăng Nguyệt đã kích thích độc trong người của gã nam nhân.