Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 924 : Phấn chấn trở lại

Ngày đăng: 13:11 30/04/20


Tiếng nói chuyện xì xào tựa như mưa phùn vậy.



Diệp Lăng Nguyệt không biết bản thân rốt cuộc đã hôn mê bao lâu. Nàng chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng, nặng đến nỗi nàng không muốn mở mắt ra. Bởi vì vừa mở mắt thì nàng không thể không đối diện với sự thực rằng người đó đã không còn nữa.



Nàng vô cùng hi vọng rằng khi bản thân mở mắt thì có thể nhìn thấy gương mặt đã vô số lần đi cùng với mình đó. Nhưng nàng hiểu rằng, lần này nàng mở mắt ra thì chàng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Nàng không chịu chấp nhận hiện thực, thà cứ mãi ngủ mê như thế. Ít nhất vô tri vô giác thì nàng có thể tạm thời quên đi hiện thực người đó đã chết rồi.



Trên hai má một cảm giác ươn ướt nhột nhột, Diệp Lăng Nguyệt biết đó là Tiểu Chi Ước đang liếm nàng. Những ngày này, Tiểu Chi Ước và Tiểu Ô Nha vẫn luôn túc trực bên cạnh nàng. Tiểu Chi Ước mỗi ngày không ngừng liếm đi liếm lại trên hai má nàng một cách không nản lòng, liếm đi nước mắt của nàng. Cái tên nhóc này chỉ e là đã vô cùng lo lắng.



“Giờ đã mười ngày rồi, Nguyệt nhi vẫn chưa tỉnh lại, Phong Hành, thiếp thật sự lo lắng…”



Người phụ nữ mang theo mấy tiếng khóc khản giọng, khiến ý thức của Diệp Lăng Nguyệt dần dần gom lại. Nàng còn nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Đó là giọng nói của mẫu thân. Còn nhớ, trước khi nàng đến thành Tứ Phương từng nhận được thư của mẫu thân.



“Hoàng Ngọc, nàng đừng buồn. Lăng Nguyệt vẫn luôn là đứa con kiên cường, nó nhất định có thể tỉnh lại mà.” Cha dượng Nhiếp Phong Hành ở bên cạnh an ủi.



“Nghĩa mẫu, người đừng quá buồn, Lăng Nguyệt muội muội nhất định sẽ tỉnh lại.” Đó là giọng nói của nghĩa tỷ Lam Thái Nhi.



Tiếp theo đó là giọng của nghĩa phụ nghĩa mẫu. Mọi người sao lại đến cả rồi?



Diệp Lăng Nguyệt có thể đoán được. Chắc là sau khi nàng hôn mê, đám người Yến Triệt đã đưa nàng về thủ thành của mẫu thân và Phong Hành ở Đại Hạ. Nàng đã hôn mê mười ngày, cứ như vậy chỉ sợ đã dọa mọi người sợ hãi rồi.



Chỉ là tại sao Lam Thái Nhi, tỷ ấy lúc này chắc sắp lâm bồn rồi, tỷ ấy nên ở Diêm Thành cùng với Diêm Cửu mới đúng. Sao có thể đi đường vất vả đến nơi này? Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thấy hổ thẹn, sự đả kích bởi cái chết của Phượng Tân và Vu Trọng đối với nàng rất lớn.




“Tỷ tỷ, Diêm Cửu đâu?”



Diệp Lăng Nguyệt không hỏi còn tốt. Nàng vừa hỏi như vậy thì uất ức mà Lam Thái Nhi đã kìm nén nhiều ngày bỗng chốc đều biểu lộ ra hết. Nàng ta oa oa một tiếng, khóc lên.



“Chàng ấy không cần ta và con nữa rồi, chàng ấy đi rồi.”



“Cái gì, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Diêm Cửu huynh ấy sao lại không cần hai người nữa?”



Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe thì cực kỳ hoảng sợ, không để ý đến thân thể mình suy nhược, đứng bật dậy vội vàng hỏi.



Lam Thái Nhi lúc này mới nói cho Diệp Lăng Nguyệt quá trình sự việc một cách ngắt quãng. Thì ra, từ sau khi chia tay với đám người Diệp Lăng Nguyệt, Phượng Tân ở Thành Lính Đánh Thuê, Lam Thái Nhi đã cùng với Diêm Cửu đến Diêm Thành số chín. Diêm Cửu cũng chăm sóc rất là chu đáo.



Nhưng vào mười mấy ngày trước, trong một đêm nọ, Diêm Cửu vừa dỗ Lam Thái Nhi ngủ thì lúc nửa đêm hắn bỗng nhiên tỉnh dậy, sắc mặt rất khó coi.



“Chàng ấy nói với ta, Phượng Tân gặp nguy hiểm, chàng ấy phải đi cứu huynh ấy. Ta truy hỏi mấy câu nhưng chàng ấy không chịu nói tiếng nào, ra vẻ phải rời đi. Trong lúc ta sốt ruột cứ muốn đi truy hỏi chàng, kết quả không cẩn thận đã ngã xuống bị động thai. Diêm Cửu vừa nôn nóng vừa tức giận, thay ta an thai cho đến khi trời sáng. Lúc ta tỉnh lại, Diêm Cửu mặt như tro nguội, chàng ấy nói với ta rằng chàng phải rời đi, chàng nói chàng phải trở về Yêu Giới. Chàng ấy xin lỗi ta, nói là đã sai người chuẩn bị xe ngựa đưa ta về Hạ Đô. Sau này, chàng có lẽ không thể chăm sóc ta và đứa con trong bụng ta nữa.” Lúc Lam Thái Nhi nói đến đây đã là khóc không thành tiếng.



Lam Thái Nhi không muốn nhưng Diêm Cửu không giải thích nữa, chỉ sai người cưỡng ép đưa Lam Thái Nhi quay về.



Cho đến khi Lam Thái Nhi về Hạ Đô, rồi được biết Phượng Tân chết rồi, mà tối hôm Phượng Tân chết thì vừa hay chính là đêm mà Diêm Cửu phản ứng khác thường.