Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 937 : Kết quả của hai hợp một là?

Ngày đăng: 13:11 30/04/20


Thình thịch—



Đó là tiếng tim đập chỉ người mới có.



Tuy tiếng không mạnh nhưng lại giống như một mũi thuốc trợ tim, khiến cho Diệp Lăng Nguyệt trước đó thân tâm đều tổn thương khẽ bừng tỉnh thần thức.



Nàng nhìn Càn Đỉnh một cách dè dặt, muốn nhìn thấy người quen thuộc đó.



Cụm ánh sáng năm màu rất rực rỡ, nàng không thể không nhíu mắt lại, cố gắng nhận rõ.



Nhưng điều khiến nàng thất vọng là nàng không thể nhìn thấy bóng người cao lớn chắn trước người nàng vô số lần đó.



Ngược lại, cụm ánh sáng trong Càn Đỉnh hiện ra một đường nét nhỏ bé.



Lúc Diệp Lăng Nguyệt đang nghi hoặc, Càn Đỉnh "phụt" một tiếng nhả ra một cụm ánh sáng, rớt đúng vào trong lòng Diệp Lăng Nguyệt.



Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy trên cánh tay có luồng xúc giác bóng láng mềm mại, lúc vừa định cúi đầu thì một loạt tiếng khóc của trẻ sơ sinh lanh lảnh, đâm thủng màng nhĩ của Diệp Lăng Nguyệt.



Diệp Lăng Nguyệt lập tức trố mắt, cụm ánh sáng năm màu đó ở trong lòng cuối cùng dần dần tản đi.



Lộ ra gương mặt thật của cái thứ nhỏ bé đang được bao bọc bên trong.



Dưới chân của Diệp Lăng Nguyệt cũng cùng khoảnh khắc đó chui ra vô số dây hoa Tịch Nhan màu xanh.



Lượng lớn hoa Tịch Nhan màu sắc diễm lệ nở rộ cùng lúc vào khoảnh khắc thứ nhỏ bé đó ra đời.



Trong chớp mắt, trong toàn bộ động khoáng không chỉ là màu sắc đa dạng, đồng thời còn nở đầy hoa Tịch Nhan rực rỡ.



Những hoa Tịch Nhan này giống như là hộ vệ trung thành nhất, vây chặt bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt và thứ nhỏ bé đó.



Diệp Lăng Nguyệt chưa kịp để ý cảnh tượng thần kỳ hoa Tịch Nhan nở rộ, nàng lúc này đã bị thứ nhỏ bé trong lòng nàng làm cho kinh ngạc rồi.



Đó lại là một đứa trẻ sơ sinh!
Phượng Lan tuy là bản thân cũng lấy một khúc xương cho Diệp Lăng Nguyệt, nhưng ông ấy vẫn có hơi nghi hoặc đối với chuyện Phượng Tân hồi sinh.



Suy cho cùng trên đại lục Thanh Châu chưa từng nghe nói đến có tiền lệ người đã bị hủy hết hồn phách và thân xác hồi sinh lại.



Nhưng ông ấy cũng không muốn nói ra băn khoăn của mình, suy cho cùng tất cả ký thác hiện giờ của thê tử đều ở trên chuyện Phượng Tân hồi sinh này.



"Không, thiếp có dự cảm con trai chúng ta thật sự sẽ sống lại. Thiếp cảm nhận được đứa con đó là một miếng thịt rơi ra trên người thiếp, thiếp cũng cảm nhận được nó sẽ sống lại." Công chúa Thanh Phong đẩy đan dược mà Phượng Lan đưa tới ra, trên mặt tràn trề ánh sáng của bản năng người mẹ.



Chính vào lúc Phượng Lan chuẩn bị khuyên tiếp, cửa “két” một tiếng được đẩy ra.



Công chúa Thanh Phong đứng bật dậy, Phượng Lan cũng nhìn theo qua đó.



Diệp Lăng Nguyệt đi vào, nhưng phía sau nàng không hề có người khác, ngược lại trên tay của Diệp Lăng Nguyệt đang bế một đứa trẻ.



Đây là?



Công chúa Thanh Phong và Phượng Lan đều rất ngạc nhiên.



"Công chúa Thanh Phong, rất xin lỗi."



Diệp Lăng Nguyệt nhất thời không biết nên giải thích thế nào.



Sắc mặt của công chúa Thanh Phong tối sầm lại, Phượng Lan ôm chặt vai bà ấy, nhỏ tiếng khuyên giải an ủi.



Nhưng lúc này, công chúa Thanh Phong để ý đến đứa bé trong lòng Diệp Lăng Nguyệt.



"Con không thể trả cho người một đứa con trai hoàn hảo, vị cao nhân thế ngoại đó chỉ luyện hóa ra… nó thôi." Diệp Lăng Nguyệt đưa đứa bé lên trước.



Đứa bé lúc này đang dùng cái tay mập nhỏ tóm lấy ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt để chơi, bỗng thấy một cặp người lạ, đôi mắt lớn chớp chớp, tóm chặt tay của Diệp Lăng Nguyệt không buông.



"Đứa bé này là? Tân… Sao nó lại giống hệt với Tân nhi lúc nhỏ vậy. Phượng Lan chàng mau nhìn đi, đứa bé này."