Thánh Giá Rỗng
Chương 14 :
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Nakahara hiếm hoi xin nghỉ làm một ngày đến gặp
Hiyama Chizuko. Cô ấy làm việc tại một nhà xuất bản ở Akasaka, trong một tòa nhà văn phòng mới ngay phía sau đường Sotohori.
Anh nói tên với lễ tân rồi đứng chờ ở sảnh, một lúc sau Hiyama đi ra. Cô mặc áo vest công sở, trên tay xách một cái túi giấy, trông trẻ hơn
so với lần anh gặp cô đầu tiên đêm trước tang lễ.
"Xin lỗi để anh đợi lâu. Mời anh vào đây." Hiyama Chizuko cười nhã
nhặn, chỉ về lối vào ngay bên cạnh. Bước qua lối vào, đập vào mắt anh là vài cái bàn lớn và ghế xếp xung quanh, có lẽ đây là chỗ để tiếp khách.
Cô Hiyama đứng trước máy bán hàng tự động chọn đồ uống, lên tiếng hỏi, "Anh uống gì?"
"Cho tôi cà phê... À, để tôi tự mua."
"Anh đừng ngại, cũng chẳng phải cái gì đắt đỏ."
"Vậy, tôi xin nhận."
Hiyama Chizuko cũng chọn cà phê, trên tay cô cầm hai cốc giấy đặt lên một chiếc bàn trống.
"Xin lỗi vì tôi đường đột tìm đến cô như thế này." Nakahara nói.
"Không đâu. Cảm ơn anh đã liên lạc với tôi. Thực ra bản thân tôi cũng rất quan tâm đến chuyện bản thảo của chị Sayoko sẽ ra sao."
"Cô đã đọc rồi à?"
"Vâng," Hiyama Chizuko gật đầu đáp, lấy từ trong túi giấy mang theo một tập bản thảo.
"Bản thảo viết rất chắc tay. Tôi đã đọc từ đầu đến cuối."
Bản thảo cô có trong tay do Nakahara gửi trước đây ba ngày. Khi anh
liên lạc với Hiyama, cô nói muốn được đọc bản thảo trước khi gặp mặt
trao đổi. Với công việc và địa vị của cô, việc đó cũng là đương nhiên.
"Liệu bản thảo này có thể xuất bản được hay không?" Nakahara hỏi.
"Về chất lượng nội dung thì không có vấn đề gì. Bản thảo viết dễ
hiểu, nội dung cũng không quá rắc rối. Thông điệp xóa bỏ án tử hình là
vô lý, tất cả những kẻ giết người cần phải bị tử hình cũng rất rõ ràng.
Nhưng, không phải là không có vấn đề."
"Vấn đề ở điểm nào vậy?" Nakahara liếc nhìn tập bản thảo, trên đó một vài chỗ có dán giấy nhớ màu hồng. Có lẽ đó là những điểm người biên tập này lưu ý.
"Chị Sayoko đã cố gắng viết bản thảo này dưới góc nhìn khách quan
nhất có thể. Tuy nhiên, vẫn có một số chỗ thấy được chị ấy có đưa vào đó cảm tính của bản thân. Nhưng chuyện đó cũng không sao. Đối với sách mà
nói, suy nghĩ chủ quan của người viết lại giúp cho cuốn sách thêm sức
thuyết phục. Vấn đề ở đây chính là, tôi cảm thấy cảm quan của chị ấy
trong bản thảo không được vững."
"Nói như vậy tức là..."
Hiyama Chizuko nhấp một ngụm cà phê, hơi nghiêng đầu.
"Tôi cảm thấy chính bản thân Sayoko vẫn chưa tìm ra được một câu trả
lời thỏa đáng cho ý kiến giết người thì phải tử hình, nhưng liệu như vậy có thể giải quyết xong tất cả hay không."
"À, về chuyện đó thì có thể đúng như cô nghĩ," Nakahara nhìn thẳng
vào người nữ biên tập đối diện, "Quả nhiên là biên tập viên chuyên
nghiệp có khác."
"Ý anh là sao?"
Nakahara kể lại câu chuyện của luật sư Hirai, chuyện Hirukawa dù nhận án tử nhưng vẫn không hề thực sự hối hận về tội ác của hắn cho đến phút cuối.
Hiyama Chizuko đồng tình, vừa nghe vừa gật gù:
"Tử hình chỉ là hình phạt vô nghĩa, à, quả là một nhận định sắc bén."
"Có lẽ Sayoko cũng cảm thấy phân vân sau khi nghe xong câu chuyện của luật sư Hirai. Cô ấy nhấn mạnh ý nghĩa hạn chế tái phạm tội của hình
phạt tử hình, nhưng tôi cũng cho rằng cô ấy cố che giấu sự phân vân bối
rối của bản thân."
"Cũng có thể", dứt lời, Hiyama Chizuko mở to mắt, "Anh có thể viết lại nội dung câu chuyện trao đổi với ông luật sư kia không?"
không biết ông có thể chịu được căng thẳng trong suốt quá trình xét xử
hay không.
Nakahara mua cơm hộp ăn tối ở cửa hàng tiện lợi rồi trở về nhà. Sau
khi thay quần áo, anh thử kiểm tra hòm thư điện tử, quả nhiên ông Soichi đã gửi ảnh đến cho anh. Ông không nói khoác khi tự tin nói mình biết sử dụng máy tính.
Anh viết lại một lời cảm ơn, sau đó tìm kiếm trên mạng ảnh khu rừng
Aokigahara. Trên mạng có rất nhiều ảnh, nhưng đa phần đều giới thiệu
những chỗ đó là điểm tâm linh.
Thậm chí, có rất nhiều hình ảnh được giới thiệu như điểm thu hút du
lịch. Nakahara thử so sánh những tấm ảnh trên mạng với hình ảnh có trong máy ảnh của Sayoko.
Quả nhiên đúng như anh nghĩ. Những tấm ảnh trong máy của Sayoko chính là chụp biển cây Aokigahara. Hình ảnh những cái cây thân dài mọc chen
chúc, trên mặt đất rêu phong lan tràn giống hệt những hình ảnh về rừng
Aokigahara trên mạng.
Tại sao Sayoko lại chụp những tấm ảnh này?
Lẽ nào có liên quan đến cô gái Iguchi Saori kia? Có thể trong lúc trò chuyện với cô gái kia, Sayoko cũng muốn chụp ảnh biển cây đó.
Cứ thế, anh tiếp tục tìm hiểu về rừng Aokigahara trên mạng, thử nghĩ
thì anh cũng không biết gì nhiều về địa danh này. Anh chỉ biết nó được
nhắc đến là địa điểm tự tử nổi tiếng trong tiểu thuyết của Matsumoto
Seichou.
Thậm chí khu rừng này nằm chính xác ở đâu anh cũng không biết. Nakahara thử tìm trên bản đồ Google.
Ồ, hóa ra nó ở đây à.
Khu rừng này nằm ở phía Nam hồ Shoji, là một trong ngũ hồ dưới chân
núi Phú Sĩ. Anh phóng to bản đồ, tìm hiểu xem đi từ Tokyo như thế nào,
ga lớn gần nhất là ga gì.
Ngay giây phút đó, anh cảm thấy một cái gì đó gợn lên trong lòng. Anh không lý giải được nguyên nhân, nhưng đó chính xác là cảm giác nhận ra
bản thân vừa tìm thấy một chi tiết gì đó quan trọng.
Nakahara nhìn qua một lượt bản đồ, ngay lập tức anh nhận ra tên địa danh hiện trên đó.
Chuyện này rút cục là thế nào? Là ngẫu nhiên, hay...
Thay vì ngồi suy nghĩ linh tinh, anh quyết định hành động. Nakahara
tìm điện thoại di động, bấm số gọi cho người anh vừa gặp lúc ban ngày là Hiyama Chizuko.
"A lô, tôi là Hiyama đây. Có chuyện gì thế?" Cô lo lắng hỏi.
"Có một chuyện tôi muốn hỏi cô, về cô Iguchi Saori chúng ta có nói chuyện hồi nãy."
"Anh muốn hỏi chuyện gì?"
"Cô ấy quê ở đâu vậy? Bài báo trên tạp chí có viết cô ấy lên thủ đô
học làm chuyên viên thẩm mỹ sau khi tốt nghiệp cấp ba. Cô ấy không phải
người Tokyo nhỉ."
"Đúng thế. Cô ấy không phải người Tokyo, mà là người Shizuoka."
"Shizuoka à, quê cô ấy ở chỗ nào của Shizuoka vậy?" tay anh siết chặt lấy chiếc điện thoại.
"Theo tôi nhớ," Hiyama đáp, "thì là ở Fujinomiya."
"Cô nhớ chắc chứ?"
"À... vâng. Tôi nhớ quê cô ấy là nơi nổi tiếng về món mì xào Yakisoba. Anh này, có chuyện gì không?"
"Không có gì đâu. Xin lỗi đã làm phiền cô lúc bận rộn."
Cúp máy xong, Nakahara lại một lần nữa quay về với máy tính của mình. Anh hướng ánh mắt đến địa danh ngay dưới địa điểm Aokigahara trên bản
đồ. Nơi đó là thành phố Fujinomiya. Là quê hương của cô gái tên Iguchi
Saori.
Cũng là quê của một người nữa.