Thánh Giá Rỗng
Chương 20 :
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Vừa xuống khỏi tàu, Nakahara giơ tay xem giờ. Vẫn còn một chút nữa mới đến 7 giờ tối.
Chậm rãi đi bộ từ ga, anh ngắm nhìn khung cảnh đường phố. Đây là lần
đầu tiên anh đến khu Kakinokizaka này, từng căn biệt thự nối tiếp nhau.
Đôi chỗ có một vài tòa nhà mới xây, lại cũng có vài căn nhà cũ mang dấu
tích lịch sử khiến người ta ngạc nhiên, có lẽ vì khu này từng bị ném
bom. Cây cối cũng um tùm, không chỉ con đường chính với hai hàng cây
xanh hai bên, mà trong mỗi căn nhà cũng xanh mướt màu cây cỏ.
Nhà của Nishina Fumiya nằm trong góc một con đường nhỏ. Đó là một căn nhà kiến trúc hiện đại với tông màu trắng là chủ đạo. Trên cánh cổng
sắt có vài họa tiết hình học, ngay sau cánh cổng là cầu thang dẫn lên
lối vào nhà.
Ngước mắt nhìn ngôi nhà, anh hít một hơi sâu rồi bấm chuông. Anh nghe loáng thoáng tiếng chuông cửa vang lên trong căn nhà.
Cửa vào nhà mở ra, Nishina Fumiya mặc một chiếc áo sơ mi đen, cúi đầu hướng Nakahara chào. "Mời anh vào trong."
Nakahara mở cánh cổng sắt, bước lên cầu thang đối mặt với Nishina.
"Cảm ơn anh chuyện hôm trước. Xin lỗi vì đường đột yêu cầu gặp anh thế này."
"Không có gì," Nishina hơi lắc lắc đầu, rồi đưa tay phải hướng vào
trong nhà như để mời khách. Nakahara nói lời xin phép rồi bước qua cửa.
Vợ Nishina đang đứng ngay ở thềm cửa ra vào. Anh biết người này tên
là Hanae, vì đã đọc bức thư Nishina viết cho gia đình Sayoko.
"Mời anh vào trong nhà," vừa nói cô vừa mỉm cười, nhưng nụ cười đó
nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo. Có lẽ cô gái này ít tuổi hơn Nishina
một chút, so với cô gái tên Iguchi Saori anh vừa gặp, người này quá bình thường.
"Đột nhiên đến làm phiền thế này, tôi xin lỗi." Nakahara hơi cúi đầu.
Cô gái đưa anh vào căn phòng ngay bên tay trái hành lang, trong căn
phòng đặt một chiếc bàn, xung quanh bày ghế mây. Phía ngoài cửa sổ kính
có thể nhìn thấy một khu vườn nhỏ, trong vườn là một chiếc xe đạp ba
bánh.
"Anh chị có cháu rồi nhỉ."
"Con trai chúng tôi năm nay lên 4 tuổi. Nó nghịch lắm." Nishina đáp.
"Hôm nay cháu nó ở đâu?"
"Chúng tôi gửi cháu rồi. Nó còn nhỏ, hay quấy, nếu ở nhà thì chúng ta khó có thể nói chuyện được. À mời anh ngồi." Nishina đưa tay hướng về
một cái ghế.
"Cô ấy cũng không mở lòng với Sayoko ngay từ ban đầu đâu. Nhưng, sau
khi biết Sayoko phải chịu những ngày tháng thống khổ nhường nào khi mất
đi đứa con thơ, cô ấy dần dần không thể tiếp tục che giấu. Cô ấy đã
nghĩ, mình sẽ chỉ chia sẻ với duy nhất người này thôi."
Nishina nhíu mày, gật gật đầu, rồi đột nhiên nói tiếng xin lỗi, và
đứng hẳn lên. Anh đưa tay kéo cánh cửa ngăn cách với căn phòng bên cạnh
ra.
"Em cũng vào ngồi nghe chuyện đi." Nishina nói với người ở trong
phòng bên cạnh, rồi quay về phía Nakahara, "Anh có phiền không?"
Có vẻ phòng bên cạnh là phòng bếp, và Hanae vẫn luôn ở đó. Hai căn
phòng chỉ ngăn cách bằng tấm cửa kéo, có lẽ cô cũng đã nghe hết câu
chuyện.
"Tôi không phiền," Nakahara đáp, anh nghĩ dù sao cô gái này cũng biết hết rồi.
Hanae ngập ngừng bước sang phòng khách, ngồi xuống ghế bên cạnh Nishina.
"Chuyện từ nãy đến giờ chúng tôi nói, cô đã nghe hết phải không?"
"Vâng," cô nhỏ giọng đáp lại câu hỏi của Nakahara. Nét mặt hiện rõ vẻ xanh xao.
"Câu chuyện chúng tôi chuẩn bị nói đây, có lẽ với cô không phải chuyện gì dễ chịu."
Vừa dứt lời, Nishina từ bên cạnh nói đỡ, "Không đâu, vợ tôi cũng biết hết rồi."
"Là anh nói cho cô ấy biết à?"
"Không. Tôi vẫn cần giải thích cho cô ấy nguyên nhân dẫn đến chuyện đó."
"Vậy à. Biết được chị nhà cũng đã hiểu rõ, tôi phần nào thấy nhẹ nhõm hơn. Thú thật, tôi vẫn lo không biết nên mở lời thế nào cho phải."
"Cô ấy... chắc anh bàng hoàng lắm khi nghe Saori kể lại chuyện nhỉ."
Cũng có, Nakahara nhìn người đàn ông ngồi đối diện, "Ban đầu tôi không dám tin..."
"Tôi cũng đoán vậy." Nishina vẫn nhìn thẳng mắt anh, "Tôi xin nói rõ
luôn. Có lẽ trong câu chuyện của cô ấy có ít nhiều ký ức sai lệch. Nhưng những gì Saori nói với anh chính là... sự thực."
"Tức là, anh và cô ấy..."
Đúng thế, Nishina không hề tránh ánh mắt nhìn mình, "Tôi và Saori đã giết người."
Hanae ngồi bên cạnh anh, gục đầu rũ xuống, nước mắt cô bắt đầu rơi.