Thánh Giá Rỗng

Chương 21 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Từ lúc nào cô nhận ra mình đang nhìn chằm chằm lên

giá đựng đồ ăn đóng hộp. Trước mắt cô là tờ quảng cáo vẽ hình cua trông

thật ngon mắt, nhưng Saori lắc lắc đầu cho qua. Cô vốn không hề thích

cua.



Saori chợt nhận ra mình mặc một chiếc áo dài tay dù thời tiết không

mát mẻ là mấy, chưa kể ống tay áo còn rất rộng. Loại trang phục này

thuận tiện mỗi khi muốn ăn cắp vặt món gì đó. Chỉ cần đứng sát về phía

góc giá hàng hóa, nhanh tay lấy một hộp đồ ăn luồn vào trong ống tay,

tay còn lại cũng cầm một hộp đồ ăn khác lên xem. Giả vờ để hộp đồ ăn vừa cầm lên vào giỏ hàng, nhưng làm ra vẻ phân vân rồi để lại lên giá. Như

thế, dù nhân viên bảo vệ của cửa hàng có nhìn thấy, cũng không để ý đến

hộp ở trong ống tay áo. Cô đã lấy được rất nhiều thứ bằng thủ đoạn này.

Ngay cả ở cửa hàng dược mỹ phẩm lớn cũng ăn cắp được, chưa bao giờ cô

phải bỏ tiền ra mua son.



Saori đi về phía quầy cơm hộp và nước trái cây. Ở những chỗ đông

người khó mà lấy được đồ. Hơn nữa lúc này cô cũng không có hứng. Giá mà

bảo vệ ở mấy cửa hàng giám sát kĩ một chút có phải hơn không, cô bắt đầu có cái suy nghĩ mâu thuẫn với chính hành động của mình.



Saori không rời mắt khỏi thực phẩm trên giá, trên đó chẳng có món đồ

nào cô thèm muốn. Nhưng cô không thể chịu được việc ăn thứ đồ mình bỏ

tiền ra trả. Cô ra ngoài đường chỉ vì thấy trời đã bắt đầu nhá nhem, chứ một chút cảm giác thèm ăn cũng không hề có.



Cô đặt lại cái giỏ rỗng về chỗ cũ rồi ra khỏi siêu thị. Tự dưng cô

thấy bồn chồn, một phần vì đã không lấy cắp thứ gì, một phần vì sợ sẽ bị bảo vệ giữ lại.



Trên phố là những bà nội trợ chuẩn bị về nhà sau khi đã mua sắm xong

xuôi, có lẽ mỗi người trong số họ đều có một hai nỗi niềm nào đó, nhưng

ít nhất chờ đợi họ ở nơi trở về là không khí sum vầy ấm áp. Còn mình,

cuộc đời không có nổi một mối dây ràng buộc.



Saori lững thững bước, không nghĩ ra nơi nào để đi. Cô cảm thấy mình như một con chó nhỏ lạc đường về.



Trưa hôm nay, người tên Nakahara Michimasa gọi điện cho cô, nói rằng

anh ta sẽ đến gặp Nishina Fumiya vào tối nay. Vậy à, đó là câu trả lời

duy nhất của cô. Cô không thể ngăn cản Nakahara. Anh ta chỉ hứa sẽ không nói với cảnh sát và người khác, có điều Nishina Fumiya lại không phải

"người khác".



Có lẽ bọn họ đang nói chuyện rồi. Họ sẽ nói những gì nhỉ. Anh ta có

thuyết phục người ấy đi đầu thú với cảnh sát không? Dù sao Hamaoka

Sayoko cũng đã có ý định đó.



Saori nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua. Sau khi lắng nghe câu

chuyện và lời thú tội dài đằng đẵng của cô, Nakahara trong một lúc đã

chìm vào im lặng. Có thể trước đó anh ta cũng phần nào đoán ra được sự

thật, nhưng khi nghe chính miệng cô nói anh ta vẫn bàng hoàng.



Saori đã nói lại với Nakahara, vợ cũ của anh không hề biết trước cái

gì, chỉ là đột nhiên tôi lại kể cho cô ấy sự thật này. Lúc đó, Nakahara

trầm ngâm, có lẽ anh ta đang nghĩ, nếu cô ấy không biết chuyện có lẽ đã

không bị giết hại.



Đúng rồi, đáng lẽ cô không nên kể cho Hamaoka Sayoko câu chuyện đó.

Đáng lẽ cô phải giữ bí mật, mang theo sự thật ấy xuống mồ như cô đã dặn

lòng 21 năm về trước.



Đáng lẽ cô nên từ chối lời đề nghị phỏng vấn lúc phòng khám tâm thần

hỏi. Giám đốc bệnh viện nói, ông muốn mọi người hiểu rõ hơn về bệnh

nghiện ăn cắp vặt, thế nên cô mới đồng ý. Cô điều trị ở đó theo lời giới thiệu của nữ luật sư phụ trách, sau khi mãn hạn tù lần thứ hai. Đó là

cơ sở y tế uy tín về điều trị bệnh nghiện rượu và bệnh lạm dụng chất gây nghiện. Có điều Saori không hề thấy bản thân điều trị có hiệu quả, cô

đồng ý điều trị chỉ bởi vì nó là bằng chứng cho người ta thấy mình có cố gắng tái hòa nhập cộng đồng.



Từ trên người Hamaoka Sayoko luôn tỏa ra một luồng khí kì lạ. Ẩn sâu

trong đôi mắt hiếu thắng kia là một bóng đen u ám. Mỗi khi đối mặt với

đôi mắt ấy, không hiểu sao luôn có một đợt sóng ngầm nho nhỏ dấy lên

trong lòng cô, một nỗi bất an người này sẽ nhìn thấu suốt tâm tư bản

thân mình.



Cô sinh ra lớn lên thế nào, cuộc sống từ trước đến nay ra sao, rồi vì lý do gì cô lại đi ăn cắp đồ. Đối với những câu hỏi đó, cô không muốn

dối trá quanh co, nhưng cũng không muốn nói hết mọi chuyện.



Kết thúc buổi phỏng vấn, Hamaoka Sayoko dường như không thực sự hài lòng, thế rồi cô ta nói, "Tôi không hiểu lắm."



"Tôi đã nói chuyện với vài người bị bệnh nghiện ăn cắp vặt, nhưng ở

một mức độ nào đó tôi có thể hiểu cảm giác của những cô gái đó. Nguyên

nhân có là gì, rút cục họ ăn cắp vì chính bản thân họ. Có người vì trốn

tránh, cũng có người vì tìm cảm giác khoái lạc, nhưng tất cả bọn họ đều

trân trọng chính bản thân. Nhưng cô hoàn toàn khác họ, dường như cô muốn bản thân sa ngã vào một sự xấu xa nào đó. Tại sao vậy?"



"Nào tôi có biết," Saori nghiêng đầu. "Chính tôi cũng không rõ nữa," cô đáp.



Thế rồi Hamaoka Sayoko hỏi cô về tương lai.



"Cô năm nay 36 tuổi, vẫn còn trẻ mà. Cô không nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi sinh con à?"



"Chuyện lấy chồng tôi đã không quan tâm nữa rồi, cả chuyện con cái nữa... Tôi không có tư cách làm mẹ."



"Tại sao cô lại nghĩ vậy?"



Saori không thể trả lời câu hỏi đó, cô chỉ im lặng nhìn xuống dưới.

Nếu còn nhìn thẳng vào mắt Hamaoka Sayoko, trái tim cô sẽ xao động, sẽ

không thể bình tĩnh được.



Ngày hôm đó Hamaoka Sayoko không hỏi thêm gì. Nhưng chỉ vài ngày sau, cô ta lại liên lạc với cô, nói rằng muốn được gặp cô thêm lần nữa.



Hamaoka Sayoko hỏi cô có thể đến chỗ cô ta được không, với lý do có

một thứ muốn cho cô xem. Saori đương nhiên không có lý do gì để từ chối.



"Tôi rất băn khoăn về trường hợp của cô." Hamaoka ngồi đối diện cô,

nói, "Điều này hoàn toàn không liên quan đến bệnh nghiện ăn cắp vặt. Tôi nghĩ đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, thực sự thì cô đang che giấu một

cái gì đó, mà việc phải che giấu ấy đang dằn vặt giày vò cô."



Thế thì sao, cô muốn nói ra câu này. "Chuyện này thì liên quan gì đến chị?"



"Quả nhiên là có ẩn tình gì khác."



"Thế thì sao?"



"Cô có thể kể cho tôi biết được không?"



"Sao tôi lại phải kể? Vì chị nghĩ nó sẽ giúp chị viết được bài phóng sự thu hút à?"



Hamaoka Sayoko lắc đầu.



"Khi cô kể với tôi về bệnh nghiện ăn cắp vặt của mình, cô có nói bản

thân cô là loại người không đáng sống trên đời. Tôi đã hỏi cô vì sao lại có suy nghĩ đó, nhưng cô không hề cho tôi một đáp án rõ ràng. Nhưng,

lúc cuối, cô lại nói mình không có tư cách làm mẹ. Tôi tự nhủ có khi nào đó mới chính là lý do cô muốn che giấu, bởi vì sao, vì chính tôi cũng

giống cô. Tôi, đã không thể làm mẹ được nữa rồi."


Thế rồi, cơn đau qua đi. Dường như có cái gì đó vừa ra khỏi âm đ*o.



Hai tai ù đi, mắt trắng xóa, ý thức cũng mơ hồ. Đến khi nghe thấy một tiếng khóc nhỏ, cô bé mới bừng tỉnh.



Không biết từ lúc nào Saori đã nằm nửa thân trên ngoài hành lang, nửa thân dưới vẫn nằm trong nhà tắm. Saori hơi ngẩng đầu lên, đập vào mắt

cô bé là hình ảnh Fumiya mặc quần áo ở nhà đang ôm trên tay cái gì đó.

Một cái gì đó bé nhỏ, màu hồng nhạt. Tiếng khóc phát ra từ thứ đó.



"Cho em xem," Saori nói.



Fumiya đau lòng nói, "Em không cần nhìn thì hơn."



"Ừ... nhưng em vẫn muốn nhìn một lần."



Fumiya thoáng chút bối rối, nhưng vẫn cho Saori xem thứ ôm trong lòng.



Trên tay cậu là một sinh vật kì lạ. Mặt nhăn nheo, hai mắt sưng húp,

tay chân so với đầu còn khô quắt lại. Có điều, hai cánh tay hai đôi chân ấy đang cố sức ngọ nguậy.



Là một đứa bé trai.



"Đủ rồi..." Saori quay đầu không dám nhìn đứa bé.



"Vậy, giờ làm sao?"



Saori nhìn Fumiya, "Anh nghĩ nên làm thế nào?"



Fumiya chớp mắt, cắn cắn môi nói.



"Làm nó ngừng thở là nhanh nhất."



"Ừ, vậy làm thế đi... mình cùng làm."



...



Cả hai dọn dẹp lại nhà tắm, tiện đó cũng giúp Saori vệ sinh lại cơ

thể. Dù cơ thể vô cùng mệt mỏi và yếu ớt, nhưng cô bé không thể ngủ được lúc nào.



Sau khi thay quần áo, bước ra ngoài phòng khách, cô bé thấy Fumiya đã chuẩn bị xong xuôi. Bên cạnh cậu là một chiếc túi ni lông màu đen, mang theo từ nhà.



Chiếc túi phồng to, nhưng cô bé cũng không hỏi xem trong đó có gì.



"Có cả cái này nữa", Fumiya chỉ vào một cái xẻng làm vườn.



"Cái đó có dùng được không?"



"Ở nhà anh có xẻng xúc tuyết, nhưng không mang theo được."



"Ừ ha."



Trên sàn là bộ quần áo mặc ở nhà lúc trước của Fumiya. Có lẽ cậu ta

đã dự đoán trước mà mang theo đồ để thay. Quả nhiên trong tình huống

nào, cậu cũng là người chuẩn bị kĩ càng mọi chuyện.



Bọn Saori nghỉ một lúc rồi cùng nhau rời khỏi nhà. Fumiya có nói cậu

sẽ đi một mình, nhưng Saori khăng khăng muốn đi cùng. Cô bé không muốn

đẩy hết mọi chuyện cho cậu ta. Vừa mới sinh nhưng ngay lập tức đã đi lại được, có lẽ cô bé phải cảm ơn cơ thể tràn đầy sức trẻ này.



Đích đến cũng đã có. Cả hai lên xe buýt ở ga Fujinomiya, xuống ở trạm Kawaguchiko, rồi lại chuyển sang xe buýt khác. Trên xe, Fumiya ôm cẩn

thận ba lô trước ngực, trong đó có cả cái túi ni lông đen đó.



Đó là lần đầu tiên cả hai đi đến Aokigahara. Hai đứa không biết đó là nơi thế nào. Fumiya chỉ nói đó là nơi thích hợp để giấu xác chết.



"Chỗ đó nổi tiếng là chỗ để tự sát, nếu bị lạc thì khó mà ra được.

Nếu mình chôn nó ở trong đó thì chắc không ai tìm ra đâu." Cậu nói với

vẻ mặt u ám.



Đến đấy mới biết, đó quả là một nơi khủng khiếp. Là một biển rừng.

Nhìn hướng nào cũng chỉ thấy những rặng cây um tùm đan xen nhau rùng

rợn.



Cả hai đi một đoạn dọc theo lối đi rừng, nhìn xung quanh xem có người nào không.



"Chôn ở chỗ này nhé." Fumiya hỏi, Saori đồng ý.



Cậu lấy ra từ trong túi một cuộn dây ni lông, buộc lên một cành cây

gần đó. Cậu buông một tiếng đi thôi rồi cả hai cùng bước sâu vào rừng.



Fumiya cũng mang theo cả la bàn, vừa đi vừa nhìn. Trên mặt đất, tuyết vẫn còn hơi đọng lại, cũng có chỗ đất mềm đến mức không thể đi được.



Fumiya dừng lại khi sợi dây ni lông trên tay đã không thể dài thêm,

nhìn xung quanh một lượt. Có điều cả hai đều không biết chỗ này là chỗ

nào.



Fumiya bắt đầu dùng cái xẻng làm vườn mang theo, đào một hố trên mặt đất. Cậu nói Saori không cần đụng tay vào.



Nền đất có vẻ cứng, dù đã đâm sâu chọc mạnh mũi xẻng xuống mặt đất,

nhưng Fumiya vẫn khá vất vả. Cậu tiếp tục đào trong im lặng, đến khi

được một cái hố sâu khoảng vài chục centimet.



Fumiya lấy từ trong túi ni lông màu đen đứa bé được bọc trong khăn tắm, đặt nó xuống hố. Saori cũng đưa tay sờ lên tấm khăn.



Cả hai chắp tay cúi lạy một lần, rồi lấp đất lên. Saori cũng giúp cậu lấp đất, cô bé không quan tâm tay mình bị bẩn ra sao.



Sau khi đã lấp lại hố cẩn thận, cả hai lại một lần nữa chắp tay trước mặt.



Fumiya có mang theo máy ảnh, cậu đi xa khỏi chỗ đó một khoảng rồi

chụp lại vài kiểu. Cậu nói, có lẽ cả hai bọn họ sẽ không quay lại chỗ

này lần nào nữa.



"Tấm ảnh đó, khi nào anh rửa thì rửa cho em một tấm." Saori nói.



Ừ, Fumiya đồng ý.



Cả hai lần theo sợi dây ni lông, quay về được lối đi rừng ban đầu.

Fumiya một tay cầm la bàn, một tay chỉ thẳng vào khoảng rừng âm u trước

mặt.



"60 mét về phía Nam kể từ chỗ này. Chính là nơi đó."



Saori nhìn theo hướng tay cậu, rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh. Cô bé tự nhủ, không được phép quên đi nơi này.



Chính khoảnh khắc đó, Saori cảm thấy hai bầu ngực của mình đau thắt

lại. Vừa xoa ngực, cô bé vừa nghĩ, cả cô và Fumiya sẽ chẳng bao giờ có

thể có được hạnh phúc nữa.