Thánh Giá Rỗng

Chương 22 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Nishina nói có thứ muốn cho anh xem, nên đã ra khỏi phòng khách một lúc rồi mới trở lại, hai tay bê một hộp chữ nhật dài

khoảng 30 centimet. Anh ta ngồi xuống ghế, đặt chiếc hộp lên bàn, cẩn

thận tỉ mỉ mở nắp hộp ra, rồi đẩy đến trước mặt Nakahara, "Anh nhìn vào

bên trong xem."



Nakahara hơi nhướn người để nhìn cho rõ. Thứ đập vào mắt khiến anh ngạc nhiên. Trong chiếc hộp là một cái xẻng làm vườn cỡ nhỏ.



"Đây là..."



Đúng vậy, Nishina hơi hếch cằm về phía trước nói, "Nó chính là cái xẻng tôi đã dùng lúc ấy."



"Anh vẫn giữ nó cho đến bây giờ à?"



"Vâng."



"Tại sao, anh lại giữ lại thứ này..."



Nishina hơi cong khóe môi, nghiêng đầu.



"Vì sao nhỉ, tôi cũng không rõ. Tối hôm đó, sau khi đã về đến nhà,

tôi đã cất nó vào ngăn kéo bàn học của mình. Nó vốn là cái xẻng mẹ tôi

dùng để làm vườn, đáng lẽ tôi nên để nó lại chỗ cũ mới đúng. Nhưng không hiểu sao tôi lại muốn giữ nó. Có lẽ vì tôi không muốn mẹ tôi chạm vào

một thứ đã trở nên nhơ nhuốc như nó."



Nakahara một lần nữa nhìn vào trong hộp. Đó là một cái xẻng bằng kim

loại, chỉ phần chuôi cán có phủ sơn, những phần khác đều đã phủ đầy gỉ

sét. Anh thử tưởng tượng hình ảnh một cậu bé mười mấy tuổi, cầm cái xẻng này đào một cái hố trên nền đất trong biển rừng. Bên cạnh cậu ta có một cô bé khác, cô bé ấy vừa mới sinh ra một đứa nhỏ.



Nishina đậy nắp hộp lại, hít vào một hơi thật sâu.



"Tôi đã làm ra một chuyện dại dột. Cho dù có lấy cớ vì còn trẻ dại

không biết, thì việc tôi đã làm ra cũng không thể tha thứ. Lúc đó không

thiếu cách giải quyết thay vì hành động dại dột ấy. Đương nhiên, chuyện

quan hệ tình dục là một chuyện, đáng lẽ khi tôi biết cô ấy mang thai,

tôi nên thành thật nói với ba mẹ tôi và cô ấy. Ngày ấy, tôi lại chỉ sợ

những thứ nhỏ nhặt, rằng sẽ bị ba mẹ mắng, sẽ phải chia tay với cô ấy.

Thậm chí, tôi ngày ấy đã có cái suy nghĩ không chín chắn rằng nếu chuyện vỡ lở ra sẽ ảnh hưởng đến con đường tương lai của mình."



"Quả thực quá dại dột," anh ta nhắc lại lời chính mình.



"Tôi đã gặp một người bạn học cùng khóa của cô Iguchi Saori ở

Fujinomiya." Nakahara nói, "Người ấy nói, lúc đó trong trường cũng rộ

lên lời đồn đại là cô Iguchi mang thai."


"Không, chị Hamaoka có đến. Nhưng tôi lại có chuyện gấp. Hôm đó, tình trạng của một bệnh nhân của tôi biến chứng, nên tôi không thể rời bệnh

viện được," nói rồi Nishina nhìn về phía Hanae vẫn im lặng cúi đầu lắng

nghe, "Những chuyện tiếp theo, em giải thích cho anh ấy thì hơn."



Hanae hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn chồng. Thế rồi, cô hướng ánh mắt

rụt rè nhìn về phía Nakahara, rồi lại nhìn xuống, "Nhưng..."



"Anh cũng chỉ biết những chuyện xảy ra khi anh không ở nhà qua lời em kể. Chính em giải thích cho anh Nakahara đây thì hơn."



Nhưng Hanae vẫn im lặng ngại ngần không muốn nói.



"Rút cục chuyện là thế nào?" Nakahara hỏi.



"Tôi đã nói cho vợ mình biết, ngày hôm sau lúc 7 giờ tối sẽ có một

người phụ nữ tên là Hamaoka đến nhà." Nishina giải thích, "Sáng hôm đó,

tôi chỉ nói với cô ấy, người phụ nữ đó đến tìm tôi vì một chuyện tôi đã

làm trong quá khứ trẻ dại. Chuyện lớn như vậy, nên tôi cũng muốn cô ấy

chuẩn bị sẵn tinh thần trước. Nhưng, như tôi vừa nói, vì công việc nên

tôi không thể về nhà đúng giờ hẹn. Tôi cũng không mang theo danh thiếp

của chị Hamaoka đến bệnh viện, nên tôi chỉ gọi về nhà, nói Hanae chuyển

lời lại cho chị Hamaoka."



Nishina quay sang nhìn vợ, "Những chuyện tiếp theo em nói đi. Dù em

có im lặng cũng vô ích thôi. Anh đã nói hết đến mức này rồi, em cũng

chuẩn bị tâm lý đi."



Nakahara nhìn người phụ nữ mặt trắng bệch trước mặt. Cô hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn không nhìn thẳng vào anh.



"Tôi ăn nói không được lưu loát rành rọt như chồng mình." Cô nhỏ

giọng ngập ngừng nói, "Vậy nên, chắc anh sẽ thấy khó hiểu nhiều chỗ.

Nhưng tôi sẽ kể lại, anh có thể lắng nghe không?"



"Vâng, nếu có chỗ nào không hiểu, tôi sẽ hỏi lại."



"Vậy, mong anh châm chước."



Hanae ho nhẹ một tiếng, thầm thì kể lại.



Cô gái này vốn từ không nhiều, cách nói chuyện cũng không rõ ý, nhưng mỗi lúc khó hiểu Nakahara lại chen vào hỏi lại, nên anh cũng dần dần

mường tượng ra, cái đêm hôm đó, tại chính nơi này, đã xảy ra chuyện gì.