Thánh Giá Rỗng

Chương 23 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Hôm đó, Hanae bồn chồn suốt từ sáng. Người tên Hamaoka Sayoko là ai, tìm đến họ làm gì, cô hoàn toàn không đoán được.



"Chị ấy đến vì chuyện anh đã làm trong quá khứ", Fumiya chỉ nói cho

cô biết như vậy. Hanae cũng có hỏi anh thêm, nhưng anh đã ra khỏi nhà

luôn sau khi nói đã muộn giờ.



Cô đã nghĩ đến nhiều khả năng. Chắc chắn Fumiya không thể từng phạm

tội ác sai lầm nào nghiêm trọng. Chắc chắn người phụ nữ kia chỉ làm quá

lên thôi. Cô đã tự thuyết phục và trấn an bản thân như vậy, nhưng vẫn

không khỏi lo lắng vì anh đã dặn cô nhớ mang Sho gửi nhờ ai đó. Chuyện

phải quan trọng lắm anh mới dặn cô làm vậy.



Suốt cả ngày hôm đó, Hanae nửa muốn ngày trôi qua thật mau, nửa lại

muốn thời gian trôi chậm lại. Cô đưa Sho đến gửi ở nhà trông giữ trẻ em

vốn để hỗ trợ mẹ đơn thân. Trước đây cô không muốn gửi con ở đó, nhưng

dần dần cô thấy nơi đó đáng tin cậy.



Khoảng gần 6 rưỡi chiều, Fumiya gọi điện về nhà, báo rằng có một bệnh nhân đột nhiên bị biến chứng nên không thể về nhà sớm như đã định.



"Anh không về được à?"



"Ừ, cũng chưa biết được. Nếu bệnh tình của bệnh nhân hồi phục ổn định thì chắc anh về được. Có điều anh không chắc chắn là lúc nào."



"Vậy, giờ em phải làm gì?"



"Chắc chị ấy cũng đã ra khỏi nhà rồi. Nếu chị ấy đến, em giải thích

giúp anh nhé. Nếu chị ấy bảo hôm khác quay lại thì em cứ nghe theo, còn

nếu chị ấy khăng khăng đòi đợi thì em đưa người ta vào phòng khách giúp

anh. Nếu có gì mới anh sẽ lại gọi về."



"Em hiểu rồi," cô đáp.



Thế rồi, hơn 7 giờ một chút, tiếng chuông cửa vang lên. Cô ra mở cửa, khách đến chính là người phụ nữ tự xưng Hamaoka.



Đứng trước cửa nhà là một người phụ nữ tóc ngắn, dáng đứng nghiêm

nghị, môi mím lại như thể hiện khí chất cương nghị mạnh mẽ của bản thân. Từ người đó phát ra khí chất cho thấy cô ta sẽ không tha thứ hay thỏa

hiệp bất cứ chuyện gì.



Hanae nói với người phụ nữ này đúng y những gì chồng dặn.



"Tôi hiểu rồi. Công việc của anh nhà quả là vất vả. Nhưng trước khi

đến đây tôi cũng hạ quyết tâm rồi. Nếu anh chị cho phép tôi đợi, vậy tôi xin được đợi đến khi anh nhà trở về." Hamaoka cương quyết nói, thậm chí nét mặt cương nghị ấy còn hơi đáng sợ.



Hanae mời cô vào phòng khách, dù cô đã từ chối nhưng Hanae vẫn mang trà Nhật ra mời.


"Tôi xin chị. Chị hãy bỏ qua chuyện này đi. Đó là lỗi lầm anh ấy phạm phải khi còn trẻ, nhưng bây giờ anh ấy là một người tốt, rất tốt. Anh

ấy mang lại hạnh phúc cho mẹ con tôi. Tôi xin chị, tôi lạy chị, chị hãy

coi như không biết gì hết được không." Hanae thành khẩn cầu xin.



Nhưng, Hamaoka Sayoko không hề xao động, cô chỉ miễn cưỡng nói Hanae đừng cầu xin gì hết.



"Tôi không thể bỏ qua được. Cho dù đó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, nó

cũng là một con người. Cướp đi sinh mệnh của đứa trẻ đó mà không làm gì

chuộc tội, điều đó hoàn toàn không thể tha thứ. Chính vì hiểu được điều

này nên cô Iguchi Saori mới luôn dằn vặt và đau khổ. Chính chồng chị

cũng cần phải đối diện thẳng thắn với tội ác của mình."



"Anh ấy hàng ngày vẫn đối diện với tội lỗi đó. Tôi biết chồng mình

hiểu được lỗi lầm anh ấy phạm phải nghiêm trọng nhường nào. Anh ấy sống

trung thực, nghiêm túc ra sao, tôi chính là người hiểu rõ nhất."



"Đã là con người thì ai cũng cần phải sống trung thực và nghiêm túc.

Đó không phải điều gì đáng để lấy làm tự hào." Hamaoka Sayoko đứng dậy,

"Với tôi, dù có lấy lý do biện hộ nào đi chăng nữa, đã giết người thì

phải bị tử hình. Bởi tôi tin rằng, sinh mệnh con người là thứ quý giá

nhường ấy. Cho dù kẻ giết người có hối hận, có dằn vặt thế nào, sinh

mệnh đã bị cướp đi cũng không bao giờ có thể quay trở lại."



"Đã hơn hai mươi năm qua đi..."



"Thế thì sao. Số năm tháng đó có ý nghĩa gì? Bản thân chị cũng có con đó thôi. Nếu như con trai chị bị giết chết, kẻ giết người dù có dằn vặt hối lỗi suốt hai mươi năm đi chăng nữa, chị có thể tha thứ cho hắn

không?"



Hanae không thể đáp lại những tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu mình. Những gì Hamaoka Sayoko nói hoàn toàn đúng.



"Tôi cho rằng chồng chị cần phải bị tử hình để đền tội. Nhưng có lẽ

anh ta sẽ không bị tử hình đâu. Luật pháp hiện nay lại khoan nhượng với

tội phạm. Trông chờ vào kỷ luật tự giác của kẻ làm tổn thương người

khác, pháp luật hiện nay chỉ là một cái thánh giá rỗng không hơn không

kém. Nhưng dù là một cái thánh giá nửa vời như vậy đi chăng nữa, tội

phạm vẫn phải ngồi tù với tội ác trên vai. Nếu như tôi bỏ qua tội ác

này, cũng có nghĩa tôi sẽ tạo ra lý lẽ để người ta cho qua tất cả tội ác giết người. Tôi không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra."



Và, "Tôi sẽ còn quay lại. Tôi cũng nói luôn tôi sẽ không thay đổi ý

định đâu. Chị hãy nói chuyện cẩn thận với chồng chị đi," Hamaoka nói

xong, đứng dậy bước ra khỏi nhà.



Hanae quỳ trên sàn, lắng nghe cửa ra vào đóng lại cạch một tiếng.