Thánh Giá Rỗng

Chương 24 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Anh biết Nishina Hanae không nói dối. Anh cũng đoán được phản ứng của Sayoko hẳn sẽ gay gắt như vậy. Niềm tin sắt đá kẻ

giết người dù vì lý do gì cũng phải chết để đền tội của Sayoko thể hiện

rõ trong bản thảo "Bạo lực ẩn danh dưới cái tên xóa bỏ án tử hình". Tội

lỗi mà Iguchi Saori và Nishina Fumiya đã gây ra, có thể không bị tử hình theo luật pháp, nhưng cô ấy cũng không thể chấp nhận việc nó bị chìm

vào bóng tối.



"Sau đó một lúc, chồng tôi về đến nhà. Anh ấy nhìn tôi, cũng hiểu

được chị Hamaoka đã nói lại toàn bộ câu chuyện cho tôi biết." Hanae quay sang nhìn chồng.



"Tôi về đến nhà, mặt vợ tôi xanh xao, hai mắt sưng đỏ vì khóc. Tôi

hỏi cô ấy đã biết chuyện 21 năm trước à, thì cô ấy bảo đúng vậy. À, được rồi, từ giờ để anh nói." Nishina xua xua tay trước mặt vợ, rồi quay lại nhìn Nakahara, "Hanae có than thở rằng cô ấy đã cầu xin chị Hamaoka bỏ

qua nhưng không được chấp nhận, có điều tôi cũng hiểu không còn cách nào khác cả. Dù sao tôi cũng là kẻ không sớm thì muộn sẽ phải nhận phán

xét. Tôi đã nói vợ mình chỉ còn cách chuẩn bị đón nhận mọi thứ. Sau đó

tôi gọi điện cho chị Hamaoka nhưng không ai nghe máy. Giữa lúc đó, Hanae nói với tôi một chuyện không liên quan, rằng ba cô ấy không còn trong

nhà. Tôi tự hỏi có chuyện gì, cô ấy giải thích rằng ba tôi không đến chỗ chúng tôi sau khi chị Hamaoka rời đi, mà ông đã ngồi trong bếp đợi chị

Hamaoka về. Nhưng không hiểu từ lúc nào đã không thấy ông nữa."



"Nói chuyện với chị Hamaoka xong, tôi cứ buồn mãi nên quên luôn

chuyện ba mình đang đợi trong bếp", Hanae nói thêm vào, "Lúc đầu tôi

nghĩ có lẽ ông ấy không kiên nhẫn chờ được, vì khách mãi không về. Lúc

đó tôi hoàn toàn không nghĩ đến khả năng nguy hiểm gì, dù sao tôi còn

vấn đề khác quan trọng hơn phải nghĩ. Nhưng hóa ra chuyện lại không đơn

giản như vậy."



Nishina gật đầu thừa nhận:



"Khoảng 7 giờ tối ngày tiếp theo, ba vợ tôi lại đến. Ông nói mình có

chuyện quan trọng muốn nói, vẻ mặt nghiêm trọng. Tôi lúc đó vốn không

bình tâm vì mãi không liên lạc được với chị Hamaoka, nhưng vẫn quyết

định nghe ông nói. Thế rồi tôi hoảng hốt. Không, phải nói rằng lúc đó

tôi nghĩ mình bị trụy tim."



"Ông ấy nói mình đã giết Hamaoka Sayoko phải không?"



"Đúng vậy. Nhưng ông lại nói, các con không cần lo, chỉ cần im lặng là đủ."



"Không cần lo, chỉ cần im lặng, tức là..."



"Vâng," Nishina tránh ánh mắt anh.



"Có lẽ ông ấy đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hanae và chị Hamaoka

từ phòng bên cạnh. Thế rồi ông ấy nghĩ nếu để chuyện vỡ lở sẽ không hay, rằng mình cần phải làm gì đó, nên đã vào bếp lấy một con dao, ra khỏi
"Đủ rồi," Nishina ngồi bên cạnh nói, "Em thôi đi."



Nhưng Hanae vẫn nhìn Nakahara bằng ánh mắt sắc bén, nói, "Anh hãy trả lời tôi đi."



"Anh nói em thôi đi mà." Nishina lớn tiếng mắng cô, rồi quay lại phía Nakahara nói lời xin lỗi.



Hanae hai tay bưng mặt, ngồi gục xuống sàn. Tiếng khóc thảm thương

của cô vang vọng khắp phòng. Nhưng Nishina không mắng cô, thay vào đó

chỉ im lặng cúi đầu thương tâm.



Nakahara thở ra một tiếng.



"Tôi có thể hiểu cảm xúc của vợ anh. Bản thân tôi cũng không có câu

trả lời, thế nào mới là đúng. Vì thế tôi sẽ không nói anh phải làm cái

này phải làm cái kia. Tôi cũng đã hứa với cô Iguchi, tôi sẽ không nói gì với cảnh sát. Anh Nishina, tất cả là tùy anh."



Nishina ngẩng mặt lên, mắt mở lớn tỏ vẻ ngạc nhiên.



Nakahara gật đầu.



"Tôi không định khiển trách hay truy cứu bất cứ hành động hay quyết

định nào của anh. Kẻ giết người phải đền tội thế nào, câu hỏi ấy có lẽ

không thể dùng bất cứ mô phạm nào để giải đáp. Tôi cho rằng, đáp án anh

đưa ra sau những trăn trở, chính là đáp án chính xác nhất cho việc lần

này."



Nishina chớp mắt, rồi chỉ đáp lại một tiếng vâng.



Nakahara cất cuốn tạp chí trên bàn vào cặp, đứng dậy khỏi ghế. Hanae

vẫn khóc, nhưng đã không còn nghe thấy tiếng, chỉ có cơ thể cô vẫn run

lên từng hồi.



"Đã làm phiền anh chị," nói rồi Nakahara quay bước ra cửa.



Khi anh đang xỏ giày ở thềm cửa, Nishina bước ra tiễn.



"Vậy, tôi xin phép." Nakahara hơi cúi đầu chào.



"Tôi muốn hỏi anh một câu." Nishina lên tiếng, "Cô ấy... anh có biết số điện thoại của Saori không?"



Nakahara nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc cương nghị của đối phương, đáp một tiếng đương nhiên, tay rút điện thoại di động ra.