Thánh Giá Rỗng

Chương 25 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Nước từ vòi ở bồn rửa uống một hơi, Saori thở dài

một tiếng, liếc mắt lên bàn. Trên đó có một cái túi ni lông màu trắng,

trong đó là một cuộn dây phơi quần áo. Cô tìm thấy nó trong cửa hàng 100 yên trên đường quay về từ siêu thị. Một ý nghĩ bất chợt hiện lên khiến

cô bước vào cửa hàng đó.



Cô muốn tìm dây. Một đoạn dây đủ dài, đủ chắc.



Thứ cô tìm được chính là cuộn dây phơi quần áo này. Cuộn dây màu xanh sáng rực rỡ, mang lại cảm giác thanh khiết sạch sẽ. Nghĩ đến mục đích

sử dụng nó, cô cảm thấy có chút không phù hợp, nhưng cô không tìm thấy

thứ gì khả dĩ hơn.



Saori mang cuộn dây đó đến quầy thanh toán, trả tiền rồi nhận lại túi đựng hàng. Cô đã mua nó. Cô đã rất vui khi nhận ra mình đã mua nó rất

tự nhiên. Cô cảm thấy mình có chút nào đó trở thành người tử tế.



Cô lấy cuộn dây ra xem, nó dài khoảng 5 mét, không quá to nhưng chắc nó sẽ không đứt nếu chỉ là trọng lượng một người như cô.



Saori đưa mắt đảo một vòng quanh phòng, nhìn xem liệu có chỗ nào nhô

ra để quăng dây lên không. Chưa kể còn phải là chỗ đủ chắc để giữ được

cơ thể cô.



Đảo mắt một lượt, Saori thất vọng lắc đầu, gục mặt xuống. Làm sao có

thể có được, chỉ cần nghĩ một chút là đủ hiểu. Cô chán ghét bản thân bất cẩn chỉ nghĩ đến tìm dây mà không nghĩ ra chuyện khác. Thực sự là một

kẻ không làm cái gì ra hồn, loại người không đáng sống trên đời.



Cô vô ý đảo mắt lên trên tủ kệ, trên đó có đặt tấm ảnh chụp biển

rừng. Khoảng một tuần sau khi cả hai đi vào Aokigahara, Fumiya đã đưa cô tấm ảnh đó. Từ đó đến nay cô vẫn luôn đặt nó trong phòng.



Chỉ có duy nhất một cách có thể cứu rỗi cô, những lời Hamaoka Sayoko

nói như vang lên bên tai. Cô ta đã nói câu đó sau khi nghe Saori kể lại

chuyện 21 năm về trước.



Bây giờ vẫn chưa muộn, cô nên tự thú, Hamaoka Sayoko đã nói vậy.



"Chính vì cô không dám đối mặt thẳng thắn với tội lỗi của mình, nên

cô mới không trân trọng bản thân. Cô hãy từ bỏ kiểu sống giả tạo đó đi.

Hãy theo tôi đến chỗ cảnh sát. Tôi sẽ đi cùng cô."



Saori hiểu những gì người phụ nữ này nói hoàn toàn đúng. Từ ngày giết chết đứa bé đó, cuộc đời của cô cũng bị tước mất. Cô không làm được gì

ra hồn, cũng không có quan hệ tốt đẹp với bất kì ai. Xung quanh cô có

nhiều gã đàn ông khác nhau, nhưng không một kẻ nào ra hồn.



Nhưng nếu cô tự thú, cô chỉ quan tâm duy nhất một chuyện, chính là

Fumiya. Cô không biết bây giờ anh ở đâu, sống ra sao. Nếu cô tự thú,

đương nhiên anh cũng sẽ trở thành đồng phạm.



Nói với Hamaoka Sayoko suy nghĩ ấy xong, cô ta gật đầu đáp, "Tôi hiểu rồi."



"Vậy, tôi sẽ tìm đến chỗ anh Nishina và xin anh ấy đồng ý. Dù sao anh ta cũng là đồng phạm, anh ta cũng phải tự thú."



Saori lo nghĩ, liệu anh có đồng ý không, nhưng Hamaoka lớn tiếng nói, "Vấn đề không phải ở đó."



"Anh ta đã giết người, anh ta phải đền tội. Nếu như anh ta không chịu đầu thú, tôi sẽ khiến anh ta bị bắt giữ. Cô không cần phải lo lắng."



Lời nói của một nhà văn tự do có con gái bị giết hại quả thực rất có

sức thuyết phục. "Vậy tôi xin giao hết cho chị," Saori trả lời.



Hai ngày sau đó, họ cùng đến Aokigahara. Hamaoka Sayoko muốn đến nhìn nơi chôn đứa bé, cũng bảo Saori phải đến.



Hai người bọn họ đi đến Aokigahara bằng đúng con đường ngày trước, vì thế trước tiên họ cùng nhau đến Fujinomiya. Thành phố cũng đã thay đổi

nhiều so với trước. Đã 9 năm kể từ lần cuối cùng Saori quay về

Fujinomiya, lần cuối cùng là khi ba cô mất. Biết chuyện, Hamaoka hỏi,

"Cha cô cũng chưa lớn tuổi lắm. Ông tạ thế vì bệnh tật gì à?"



"Bị hỏa hoạn," Saori đáp cụt lủn. Lửa từ lò nướng bén lên rèm cửa,

rồi lan ra. Đêm hôm đó, Yosuke sau khi đi tiệc chiêu đãi khách về, đã

ngủ li bì trên tầng 2. Sau khi cứu hỏa dập được đám cháy, người ta chỉ

tìm thấy xác ông đã cháy đen.



Ngồi bên linh cữu, Saori khóc như một đứa trẻ, không quan tâm đến ánh mắt người ngoài nhìn vào.



Cô chưa hề báo hiếu được gì cho ông.



Lo lắng cho đứa con gái đã từng tự cắt cổ tay không biết bao lần,

Yosuke từng gặng hỏi cô nguyên nhân. Nhưng cô không thể nói cho ba biết

sự thật, chỉ vỏn vẹn nói, "Vì con thấy chán sống rồi". Yosuke không hài

lòng với lý do đó, đã từng đưa con gái đến bệnh viện khám tâm thần. Lúc

đó Saori quyết liệt phản đối, và cứ thế bỏ nhà ra đi. Lần đó suốt ba

ngày cô bé không về nhà. Sau lần ấy, Yosuke cũng không gặng hỏi gì nhiều nữa, bản thân anh cũng dần dần ít nói chuyện với con gái.
Sau đó, Saori xác nhận được những gì ông già đó nói hoàn toàn là sự

thực qua tin tức trên mạng. Một phụ nữ tử vong trên đường do bị đâm bằng dao ở Kiba quận Koto. Tin tức những ngày sau cũng đưa ông già đó đã ra

đầu thú.



Cảm xúc tội lỗi trong cô dần trở nên u ám. Ông già đó chắc sẽ phải

ngồi tù. Con gái ông ta, Fumiya là chồng cô ấy rồi sẽ bị người đời chỉ

trích vì là gia đình kẻ phạm tội.



Và rồi...



Bi kịch không chỉ dừng ở đó. Người đàn ông tên Nakahara có lẽ không để tấn bi kịch chấm dứt.



Saori lại một lần nữa cầm lấy cuộn dây phơi đặt trên bàn. Nếu như

pháp luật không thể trừng trị cô, thì cô sẽ dùng chính đôi tay này trừng phạt bản thân mình.



Cô đảo mắt nhìn căn phòng lần nữa, sau đó mắt cô dừng lại ở cánh cửa nhà vệ sinh.



Cô chợt nhớ ra, từng có một nhạc sĩ chết vì bị treo cổ trên tay nắm

cửa. Người ta không rõ anh ta tự sát hay bị người khác giết, nhưng chắc

chắn anh ta đã chết. Rút cục thì phải treo dây như thế nào?



Ý tưởng lóe lên khi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa và tay nắm cửa. Saori tiến lại gần, buộc một đầu dây vào tay nắm phía bên trong.

Phần còn lại của sợi dây cô kéo một vòng qua cánh cửa. Cô đứng bên

ngoài, thử giật giật dây nhưng nó không hề tuột ra.



Thế này chắc được rồi, cô nghĩ. Saori buộc đầu dây đang cầm trên tay

thành một vòng tròn. Cô cố buộc nhiều nút để nó không bị đứt giữa chừng.



Saori bê ghế đặt trước cửa nhà vệ sinh, đứng lên rồi tròng vòng dây vào cổ.



Có một phút cô đã nghĩ, hay là mình viết di thư để lại. Nhưng ý nghĩ

này ngay lập tức biến mất. Mình đã gây ra chuyện đến mức này, còn muốn

di chúc gì lại nữa. Mình chọn cái chết bởi không được phép để lại cái gì trên đời.



Saori nhắm mắt lại. Hiện lên trong đầu cô là khung cảnh ghê rợn 21

năm về trước. Ở đó, cô và Fumiya vừa giết đứa bé. Đầu ngón tay vẫn như

cảm nhận được hơi ấm da thịt đứa trẻ.



Xin lỗi con nhé. Mẹ sẽ đến xin lỗi con ngay bây giờ đây... Saori nhảy khỏi ghế.



Động mạch cảnh bị thắt lại, siết nghẹn. Cô đã nghĩ có lẽ cứ thế mình

sẽ chết. Nhưng ngay sau khi suy nghĩ ấy vụt lên, cơ thể rơi phịch xuống. Cả người cô ngã ra đất, cùng lúc đó cảm giác siết nghẹn trên cổ được

giải thoát. Cô vẫn chưa định thần lại, đờ đẫn nhìn quanh một lượt.



Sợi dây phơi quần áo bị đứt. Nút dây buộc trên tay nắm cửa rời ra.

Saori gục đầu thất vọng. Bản thân làm gì cũng không nên chuyện, thậm chí treo cổ tự tử cũng không chết ngay được từ lần đầu.



Cô ngồi dậy, buộc lại nút dây lên tay nắm cửa. Saori vòng thật nhiều

vòng, đến lúc cảm thấy nút dây không thể rời được nữa. Lần này nhất định phải thành công.



Cô vòng sợi dây lên qua cánh cửa một lượt, kéo đầu dây xuống, chuẩn

bị bước lên ghế. Đúng lúc cô đang định đứng lên ghế thì chuông điện

thoại reo. À, cô nhớ ra, chắc chỗ fashion health¹ cô làm thêm gọi. Cô

quên không báo trước hôm nay cô xin nghỉ.



______________________________



(1) Là loại hình quán mát xa kích dục ở Nhật



Saori cầm lấy điện thoại định tắt nguồn. Trên màn hình nhấp nháy một

dãy số lạ. Không hiểu sao cô lại lăn tăn, quyết định nhận cuộc gọi, "A

lô."



"A, a lô, có phải cô Iguchi Saori không ạ?" Đầu dây bên kia là một người đàn ông. Giọng trầm, nhưng rõ ràng.



"Vâng, là tôi." Vừa đáp, cô vừa cảm thấy tim mình xốn xang. Cô từng

nghe qua giọng nói này. Cô cũng biết rất rõ người mang giọng nói này...



Sau một khoảng lặng, đối phương lên tiếng, "Là tôi Nishina Fumiya."



"Vâng," Saori đáp, tim cô đập nhanh và mạnh hơn.



"Tôi rất muốn nói chuyện với cô. Cô có thể gặp tôi không?"



Saori siết chặt điện thoại trên tay, mắt nhìn về phía cánh cửa nhà vệ sinh. Cô vừa nhìn sợi dây lơ lửng buộc trên tay nắm cửa, thầm nghĩ,

phải chăng chính đứa bé ở thế giới bên kia đã làm nút dây ấy tuột ra.