Thanh Long Đồ Đằng
Chương 103 : Thân thế
Ngày đăng: 17:30 18/04/20
“Làm cái gì vậy?” Hoàng đế dùng sức nện mạnh lên giường, ngón tay run run chỉ vào Võ Hậu: “Trẫm nhìn rõ ý đồ soán quyền đoạt vị chính là ngươi! Lý Đường giang sơn ta là muốn hủy ở trên tay ngươi!”
Võ Hậu hít sâu vào một hơi, biết đại thế đã mất.
Nàng không nhìn Hoàng đế, thậm chí cũng không nhìn những người khác trong điện, bỗng nhiên đưa tay dùng hộ giáp hung hăng đẩy ra kiếm phong, dùng sức mạnh đến mức hoàng kim hộ giáp bị cắt rơi một nửa, rơi xuống đất phát ra tiếng đinh đang.
“Thân sinh nhi tử của ta…” Võ Hậu từng câu từng chữ lạnh như băng nói “Vậy mà lại muốn lấy tính mạng ta, chĩa binh khí vào người ta!”
Hoàng đế ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói cái gì?!”
Đan Siêu mãnh liệt nhắm hai mắt lại.
Hắn biết trước khi những lời này được nói ra, hắn còn có khả năng buông bỏ hết thảy quay trở về Mạc Bắc. Nhưng sau khi những lời này hạ xuống, tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi. Hết thảy đều ứng với lời năm đó Tạ Vân đã nói: nếu không trèo lên đến đỉnh cao nhất của Đại Minh cung, hắn sẽ bị bánh xe đấu đá quyền lực rắc rối phức tạp nghiền nát.
Hắn chậm rãi thu hồi Long Uyên, trở kiếm vào vỏ.
“Bệ hạ năm đó trọng dụng Đan Siêu, mấu chốt nhất nguyên nhân chính là hắn không cha không mẹ, thân gia trong sạch, cùng tuyệt đại bộ phận thế lực trong kinh thành không hề liên lụy.” Võ Hậu lộ ra một nụ cười thoáng qua đầy vẻ châm chọc, nói: “Nhưng mà bệ hạ có điều không biết… Người trước mắt ngươi, tay cầm trọng binh một đường giết vào kinh thành, lại chính là nhi tử của ta cùng với tiên đế!”
Nàng ở trong tiếng hít khí quanh mình, nở nụ cười hàm tiếu liếc về hướng Đan Siêu, hất cằm lên.
“Năm đó, ngày đứa bé này sinh ra, nguyên bản bệnh tình đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp của tiên đế lại cấp tốc nguy kịch. Khâm Thiên giám Viên Thiên Cương đo lường tính toán nói rằng hắn mệnh cực phương chủ (*). Tiên đế bởi vậy không thích hắn, lệnh cho Phó thống lĩnh Bắc Nha lúc ấy là Tống Xung đem hắn vứt ra xa Mạc Bắc. Sau đó Tống Xung cũng bị Ám Môn diệt khẩu.”
[(*) Mệnh cực phương chủ: số mệnh hại đến người thân]
“Khoảng thời gian ta bị ép đến Cảm Nghiệp tự, bởi vì trong lòng vẫn có ảo tưởng đối với bệ hạ, cho nên không dám đem sự tồn tại của người này công bố hậu thế. Sau đó hồi cung lên làm Hoàng hậu, đúng lúc gặp Tạ Vân bị lưu đày đến Mạc Bắc, ta liền sai y từ trong ghi chép của Bắc Nha tìm kiếm manh mối, tiến đến dò hỏi chiếu cố đứa nhỏ này…”
Hoàng đế sắc mặt xanh lại tím, tím lại xanh, căn bản không nói được một câu. Mà vài vị tể tướng bình thường đa mưu túc trí giờ phút này đều hoàn toàn phát ngốc. Trương Văn Quán vẻ mặt như gặp sét đánh, một lúc lâu mới run rẩy nói: “Tạ… Tạ Thống lĩnh, việc này chính là sự thật?”
Tạ Vân trả lời bình thản mà hữu lực: “Đan tướng quân đúng thật là con của Thiên hậu, thần có thư tín bao nhiêu năm qua cùng Thiên hậu làm chứng.”
“… Bao nhiêu thư?”
Trương Văn Quán lại nói: “Bệ hạ?”
“… Không gặp!”
Trương Văn Quán ngẩn ra.
Hoàng đế giật giật, biểu tình mờ mịt cũng bị che dấu mạnh mẽ, lúc chuyển hướng sang Đan Siêu đã miễn cưỡng khôi phục vẻ bình thản: “Việc liên quan đến hoàng thất huyết mạch sự tình trọng đại, trẫm không thể lập tức kết luận. Từ ngày mai lập tức điều tra kỹ lưỡng… Chỉ có thể tạm thời ủy khuất ái khanh một đoạn thời gian.”
Đan Siêu thập phần thủ lễ: “Lời của Bệ hạ thật đúng, thần chỉ nguyện khắc kỷ tận trung, không có sở cầu.”
…Từ rất sớm trước kia Hoàng đế đã ẩn ẩn cảm thấy hắn cùng Thái tử có nét giống nhau. Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, lúc này càng nhìn càng cảm thấy không chỉ giống Thái tử, quả thực cùng Ung vương, Chu vương cũng không có khác biệt. Hơn nữa khi hắn cúi đầu, mũi, đường nét miệng, thậm chí còn hình dạng khuôn mặt, đều khiến cho Hoàng đế khó hiểu mà liên tưởng đến chính bản thân mình lúc còn thanh xuân…
Có khi nào hắn thật sự là con trai của mình hay không?
Hoàng đế theo bản năng xua tan cái ý niệm này, nhưng mầm mống hoài nghi lại ở trong lòng mọc rễ nẩy mầm, một lúc lâu hắn mới nhếch nhếch khóe miệng, làm như có chút tự giễu: “Thân thể này của trẫm hiện giờ, mắt thấy cũng sắp không được… Các vị ái khanh chờ trẫm nói xong.”
“Đan tướng quân cùng Anh quốc công khởi binh Cần vương, có công với xã tắc, vốn nên chiêu cáo thiên hạ luận công ban thưởng. Nhưng mà hôm nay trẫm thật sự chống đỡ không nổi, vì vậy trước hãy chiêu cáo văn võ bá quan, lại đem Thiên hậu giam tại Thanh Ninh cung, phái người ngày đêm trông coi, không được tư thông tin tức…”
Hoàng đế từ trong lồng ngực bộc phát ra tiếng ho kịch liệt, thật lâu sau mới gian nan mà vẫy lui Tể tướng, thần trí đã có vẻ mơ hồ không rõ: “Ngày mai lại đi Hàm Nguyên điện lâm triều, cùng thương… cùng thương nghị đại sự.”
Cùng thương nghị đại sự gì?
Chiếu lập Thái tử, truy cứu Võ Hậu, luận công ban thưởng?
…Như vậy việc vương gia khác họ của Đan Siêu là phong hay không phong? Nếu không phong, chẳng lẽ trước mặt người trong thiên hạ ban cho hắn một ly rượu độc?!
Hết thảy sinh tử đều phải kéo dài tới ngày mai mới có thể định luận. Vài vị Tể tướng biểu tình đều vô cùng phấn khích, chỉ có Đan Siêu yên lặng đáp lời: “Thần tuân chỉ.” Rồi xoay người lui ra.
Khoảng khắc đi ngang qua, hắn liếc mắt về hướng Tạ Vân. Ánh mắt hai người dây dưa, giống như trao đổi thiên ngôn vạn ngữ. Tạ Vân rũ xuống làn mi dài đậm nét, Đan Siêu lại chăm chú nhìn y một lúc, mới cầm hai thanh kiếm Long Uyên, Thượng phương, cổ tay đeo Huyết ngọc hổ phù, trên áo giáp sáng chói vẫn còn mang vết máu, bước ra khỏi Tử Thần điện.