Thanh Long Đồ Đằng
Chương 104 : Băng hà
Ngày đăng: 17:30 18/04/20
Đại Minh cung ngừng tiếng đao binh, khói đen vẫn chưa tan hết. Cách đó không xa sĩ binh lăng xăng xách nước dập lửa, tẩy rửa cung thất. Máu tươi đọng lại theo dòng nước nhuộm thành màu đỏ nhạt, chảy dài xuống bậc thang bằng bạch ngọc thấm vào nền cỏ.
Đan Siêu ngừng lại cước bộ, mỉm cười nói: “Doãn chưởng môn.”
Đằng trước là một nam tử hắc y xoay người, cũng mỉm cười ấp lễ: “Bình vương!”
Hai người sóng vai hướng cửa cung đi ra, tiểu binh xách thùng nước cong thắt lưng chạy vội mà qua, chỉ nghe Đan Siêu thản nhiên nói: “Xưng hô này chưởng môn không nên nhắc lại. Đợi sau buổi lâm triều ngày mai, sợ là cái đầu Đan mỗ cũng không còn trên cổ… Doãn chưởng môn lần này đặt cược, thật sự là nhầm đến hồ đồ rồi!”
Khoé miệng Doãn Khai Dương nét cười lại càng sâu, nói: “Không sao. Nếu chỉ vừa thấy gió thổi không đúng chiều liền chắp tay nhận thua, làm sao được tính là dân cờ bạc? Hẳn nhiên là càng thêm vào lợi thế.”
Hai người đối diện một khắc, giống như đạt thành giao dịch nào đó không nói ra. Doãn Khai Dương dẫn đầu làm cái thủ thế “Thỉnh” cực kỳ nho nhã lễ độ.
“Ám Môn ở Đông đô lăn lộn nhiều năm, thế cục Lạc Dương nhanh chóng bình định, chính là Doãn chưởng môn công đầu.” Đan Siêu vừa đi vừa như nói chuyện phiếm: “Nếu không nhờ Doãn chưởng môn tương trợ mạnh mẽ, Nam quân sợ vẫn còn đóng ở ngoài thành Đông đô, công lao lần này không thể không nhớ.”
Doãn Khai Dương khiêm tốn xua tay: “Nói quá! Nói quá!”
“Nhớ lại lúc trước ở Đoán kiếm trang, cùng Thần quỷ môn có nhiều hiểu lầm. Sau lại ở Thái sơn nhiều lần đụng độ…”
“Mấy chuyện xưa năm cũ, còn nói lại làm gì? Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Đan Siêu phát hiện Doãn Khai Dương đúng là một nhân tài. Khó trách năm đó Ám Môn đứng về phe Ngụy vương Lý Thái, sau khi đương kim Hoàng đế lên ngôi vẫn còn có thể ở kinh thành thuận lợi đủ đường. Khả năng phán đoán thời thế quả thật là độc bộ thiên hạ.
“Nhưng…” Đan Siêu chuyển đầu đề câu chuyện một vòng, nói: “Đan mỗ có một chuyện, không thể không thỉnh Doãn chưởng môn cẩn thận suy xét.”
Doãn Khai Dương nghiêm nghị: “Mời nói.”
“Tạ Thống lĩnh nuôi dưỡng dạy dỗ ta nhiều năm, đối với ta ân trọng như núi. Tình cảm này không thể không báo…”
Đan Siêu như chưa hết câu mà dừng một chút, ý tứ trong lời nói lại rõ ràng như ban ngày. Doãn Khai Dương sau khi sửng sốt, lập tức thất thanh cười nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ xuống tay ám toán Tạ Vân?”
Đương nhiên cũng không chỉ là ám toán, nhưng mà Đan Siêu cái gì cũng không nói rõ ra, chỉ nhìn chằm chằm hắn cười cười: “Có một chuyện ta vẫn luôn phi thường tò mò, Doãn chưởng môn.”
“Ân?”
“Tạ Vân từng nhiều lần phản nghịch Ám Môn, thậm chí đến hôm nay cùng ngươi như nước với lửa, ngươi thật sự lại không nghĩ giết y cho xong hết mọi chuyện?”
Bước chân Doãn Khai Dương chậm lại, tựa hồ lâm vào trong ký ức nào đó, nhưng mà đây chẳng qua là việc trong khoảnh khắc. Đan Siêu chỉ thấy hắn tự giễu mà gãi gãi cằm, chậm rãi nói rằng: “Thực không dám dấu diếm, phàm nhân đều có khoảng thời gian thiếu niên khinh cuồng, mấy cái loại này thật sự không dám nói cùng người ngoài…”
Đan Siêu: “?”
Hoàng đế suy yếu mà lắc đầu: “Sau khi ngươi đăng cơ, cần lập tức xây dựng thế lực của mình. Trẫm đã quyết định đem con gái của Vi Huyền Trinh cưới cho ngươi làm Thái tử phi, ngươi cần trọng dụng ngoại thích, bình định thế gia, thu nạp quân quyền…” Hắn vừa định nói cái gì nữa, lại chợt phun ra vài ngụm máu!
“…Hoàng phụ!”
“Chớ có… Chớ có gọi người, trẫm còn có thể tiếp…”
Hoàng đế rốt cục tiếp nhận chén thuốc, lại không uống, dựa lên gối mềm thở dốc nửa ngày, sắc mặt nổi lên một tầng bụi khí gần đất xa trời, vô lực mà phất phất tay: “Ngươi lui ra đi.”
Lý Hiển dùng sức vài cái, mới giãy dụa đứng thẳng đôi chân như nhũn ra.
Bộ dáng kinh hoàng kia bị Hoàng đế nhìn vào trong mắt, không khỏi thở dài một hơi: “Thôi, trẫm đêm nay bắt đầu viết mật chiếu, để ngừa vạn nhất… Lui ra đi.”
Lý Hiển rốt cục chần chờ lảo đảo lui ra ngoài.
Cửa điện nặng nề đóng lại, nội đường trống trải lần thứ hai khôi phục tĩnh mịch. Ánh nến lóe lên chớp nháy vài cái, Hoàng đế đầu óc mờ mịt đau nhức, đang muốn cầm ngự bút lên, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy tựa hồ có một người đứng cách đó không xa.
“Ai ở nơi đó?”
Hoàng đế nhắm mắt lại thật mạnh rồi mở ra, như thế mấy lần, tầm mắt tan rã lại nhìn thấy người nọ ngẩng đầu, từ trong bóng tối mờ mờ âm u thảm đạm mỉm cười.
Nàng mặc một thân áo liệm, khóe miệng đổ máu, nước mắt ròng ròng, gương mặt lại có chút quen thuộc. Hoàng đế sợ hãi mà thở dốc, dùng cả tay chân giãy dụa lui về phía sau, nhưng lại không lùi được một phân.
…Đó là Ngụy quốc phu nhân Hạ Lan thị!
Lệ quỷ từng bước một đi lên phía trước, mỗi một bước đều tại lưu lại dấu chân máu đen đầm đìa trên nền gạch. Hoàng đế mắt mở trừng trừng nhìn gương mặt hư thối, oán hận của nàng, muốn kêu lại kêu không được, chỉ cảm thấy trái tim đau muốn nứt ra, thân thể không thể khống chế mà run rẩy, cứng còng, mất đi một tia khí lực cuối cùng.
“Không… Không cần…”
“Không phải là trẫm làm hại ngươi, không cần lại đây…”
“Không…”
Đó là thanh âm cuối cùng hắn phát ra.
Ngự bút lạch cạch một tiếng rơi xuống, ở trên thánh chỉ vẫn còn trống để lại một vòng nét mực. Hoàng đế yếu ớt ở trên long tháp, lồng ngực dồn dập hít thở, sắc mặt từng trận tím tái. Chỉ chưa đầy thời gian nửa nén hương sau, rốt cục tắt hơi.
Doãn Khai Dương dừng bước, thu hồi ảo cảnh Kính hoa thuỷ nguyệt, ánh mắt dừng lại trên mật chiếu còn chưa kịp viết một chữ.
Cuối cùng, hắn hướng long thể lạnh như băng của Hoàng đế khom người, tựa như hành lễ lại như cáo biệt, sau đó xoay người ra khỏi tẩm cung thiên hạ đệ nhất tráng lệ này.