Thanh Long Đồ Đằng

Chương 110 : Xưng đế

Ngày đăng: 17:30 18/04/20


Trong Tử Thần điện, tiểu Hoàng đế đứng ngồi không yên, rốt cục nhịn không được hỏi thị tòng: “Triệu trung quan đâu?”



Thị tòng mạc danh kỳ diệu: “Đại gia quên rồi? Hắn không phải là đi Đan phủ ban yến sao?”



“Trẫm biết! Hắn còn chưa trở về?”



“Suốt buổi chiều nay đều không thấy người, hẳn là còn chưa về đi. Đại gia có gì phân phó?”



Tiểu Hoàng đế tâm phiền ý loạn rồi lại bất đắc dĩ, tự mình cân nhắc thật lâu, chỉ đành nói: “Ngươi lặng lẽ đi đến trước cửa Đan phủ nghe ngóng xem có động tĩnh gì. Phải tránh kinh động người, trở về trực tiếp hồi báo cho trẫm!”



Thị tòng lại càng ù ù cạc cạc (*), lên tiếng tuân lệnh rồi đi ra.



[(*) từ câu “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”: không sờ được tới suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị, đại ý chẳng hiểu ra làm sao]



Nhưng mà lúc này bên ngoài Tử Thần điện, thị vệ thay phiên lại nhận được điều động của thượng cấp, bị một đội Bắc Nha cấm vệ thay thế.



Thị vệ cung đình sau ngày Trường An thành thất thủ, bị Nam quân tàn sát một trận hiện tại thiếu người nghiêm trọng, canh gác các nơi hầu hết đều bị Bắc Nha thay thế. Thị tòng kia phụng Hoàng đế khẩu dụ vội vàng xuất cung, còn chưa ra khỏi cửa Tử Thần điện, liền bị cấm quân sĩ binh bắt lại kéo đi.



Tiểu Hoàng đế chờ hoài chờ mãi không thấy người, sầu lo, sợ hãi, kinh nghi, hối hận rối loạn cả lên. Sau một hồi, rốt cục cỗ lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, lao ra khỏi tẩm điện quát: “Người đâu, người đâu?!”



“Thánh thượng!” Ngô Đình xoay người cung kính nói.



“Ngươi là…?” Tiểu Hoàng đế dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn, chỉ cảm thấy có vẻ quen mắt nói không nên lời. Nhưng nhìn đối phương một thân trang phục thị vệ, đeo lệnh bài, tựa hồ cùng đám thị vệ trong cung mỗi ngày qua lại cũng không có gì khác biệt, cân nhắc một lúc lâu nói: “Trẫm muốn đi ngự hoa viên một chút.”



Ngô Đình không chút do dự vâng dạ, lấy ánh mắt ý bảo thủ hạ Bắc Nha đã thay đổi trang phục đuổi theo, hộ vệ tiểu Hoàng đế đi về hướng ngự hoa viên.



Cùng lúc đó, Ký vương Lý Đán mới gần mười ba tuổi quỳ gối trước chính đường Vương phủ, mờ mịt nói: “Bệnh tình Thiên hậu nguy kịch, hoàng huynh tuyên ta tiến cung bầu bạn?”



Trong tay cung nhân lại thực sự là minh hoàng thánh chỉ, vị trí ngự ấn rõ ràng là tư chương của Hoàng đế, nghe vậy nghiêm mặt nói: “Phải. Bệ hạ đã ở Thanh Ninh cung chờ Ký vương điện hạ ngài, thỉnh mau mau theo tiểu nhân đi đến đấy.”



Phản ứng đầu tiên của Lý Đán là chẳng lẽ hoàng huynh xuống tay hạ thủ mẫu thân, kêu ta đi đưa đoạn đường cuối cùng? Nhưng càng nghĩ lại thật sự không có cách nào tưởng tượng được. Hoàng huynh hắn mới vừa đăng cơ, thế đơn lực cô làm sao lại có năng lực như thế được. Hắn đành trở vào thay đổi triều phục, theo cung nhân vội vàng xuất phủ. Chỉ thấy phía ngoài vương phủ đã sắp sẵn một chiếc xe ngựa lớn, hộ vệ canh gác sâm nghiêm. Đánh xe chính là Mã Hâm.



Nếu mà Lý Đán cân nhắc một khắc, hẳn có thể phát hiện manh mối.



Hoàng huynh hắn sau khi lên ngôi cơ hồ không hề có binh quyền. Đối với Bắc Nha, Trữ doanh, Vũ Lâm quân đều có nhiều đề phòng. Nếu Thiên hậu thật sự bệnh tình nguy kịch, có thể nào lại lệnh cho tâm phúc của Tạ Vân ở Bắc Nha tới đón hắn vào cung?!



Nhưng Lý Đán dù sao tuổi cũng còn nhỏ, bị cung nhân một bên hối thúc, đầu óc mơ hồ liền lên xe. Một đường trải qua cửa cung, thẳng hướng đến Thanh Ninh cung, chỉ cảm thấy trải qua rất nhiều trạm kiểm soát chặt chẽ. Đến khi xuống xe thì đã đứng ở trước cửa đại điện của Thanh Ninh cung.



Mã Hâm tự mình mang theo vài tên tâm phúc tinh nhuệ, “hộ tống” Lý Đán đẩy vào cửa điện. Võ Hậu từ trước giá sách xoay người, từ trên cao nhìn xuống tiểu nhi tử của chính mình.



“Thiên…Thiên hậu?” Lý Đán lắp bắp nói: “Ngài không phải là…”



Rầm rầm vài tiếng nặng nề, chính là Mã Hâm dẫn người ở phía sau hắn quỳ xuống, cùng đồng thanh: “Tham kiến tân đế!”



Lý Đán nhất thời bị sợ cháng váng, lắc lắc tránh ra vài bước, đầu gối mềm nhũn liền ngã ngồi xuống: “Các ngươi… các ngươi đây là có chuyện gì?!…”



……….



Kinh thành khổng lồ giống như đầm nước sâu. Trên mặt bất động thanh sắc mà duy trì một tia gió êm sóng lặng cuối cùng, mạch nước ngầm bên dưới  đã bắt đầu cuộn trào hiểm ác.



Giờ Thân.



Mang Chí Đức, Hách Xử Tuấn, Trương Văn Quán cùng chư vị Trung thư tỉnh đại thần nhận được thư do Đan Siêu tự tay viết, bị tách biệt mà thỉnh vào cung.



Đám quan viên trên danh sách kia của Võ Hậu, giờ phút này đang ở trong phủ đệ nhà mình, đều lục tục nhận được tín chỉ hoặc khẩu lệnh của Võ Hậu, đồng loạt hướng Đại Minh cung tụ tập.



Cấm quân trấn giữ Huyền Vũ môn. Tả hữu Trữ doanh thì chuyển dời đến Đan Phượng môn. Một số đông nhân mã ẩn nấp bên trong thành. Ấn theo kế hoạch của Đan Siêu, bọn họ theo một trục chính từ Nam sang Bắc một đường chiếm cứ Hàm Nguyên điện, Tuyên Chính điện đến Bồng Lai điện, cứ thế đem cả tòa cung điện thật lớn chặt chẽ khống chế trong lòng bàn tay.




Yến uyển cập lương thì.







Nỗ lực ái xuân hoa,



Mạc vong hoan lạc thì.



Sinh đương phục lai quy,



Tử đương trường tương tư



[(*) từ bài “Biệt thi kỳ 2” của Tô Vũ thời nhà Hán, mỗ tạm dịch:



Kết tóc thành vợ thành chồng,



Đôi lòng tương duyệt ắt không nghi ngờ.



Đêm nay chỉ mấy canh giờ



Cùng vui ân ái, đừng chần chờ thêm.







Lòng yêu mãi như hoa xuân,



Không quên hoan lạc khi gần bên nhau.



Sống liền đôi cánh uyên ương



Chết liền ôm mãi vấn vương muôn đời]



………….



Năm Tự thánh thứ nhất, Đường Trung Tông Lý Hiển bị phế làm Lư Lăng vương, cùng Vi thị tộc bị lưu đày đến Lĩnh Nam; Ký vương Lý Đán lên ngôi, ở biệt cung; mọi việc đều nghe Thiên hậu Võ thị cùng Nhiếp chính vương Đan Siêu quyết định, sửa niên hiệu là Thùy Củng.



Năm sau, nhà Đường phát binh an Đông, bình định Cao Ly, tiếp nhận Tân La đầu hàng.



Thùy Củng năm thứ ba chinh phạt Khiết Đan, Nhiếp Chính vương tự mình nắm giữ ấn soái, tiêu diệt tặc thủ cũng bình định Đột Quyết, Mạc Bắc thái bình.



Chiến thắng khải hoàn quay lại Trường An, Hoàng đế Lý Đán tự mình công khai thân thế Nhiếp Chính vương, thừa nhận là huynh trưởng của mình, cũng để người này sửa họ nhận tổ quy tông.



Hai năm sau đó, Thiên hậu xưng đế, đổi từ Đường sang Chu, lập trưởng tử Lý Siêu làm Hoàng tự, trọng dụng đám danh thần như Địch Nhân Kiệt.



Vài năm sau, hạ nhân tiến hiến hai huynh đệ Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi nhập thị. Võ hoàng bởi vì yêu dung mạo hai kẻ này mà cực kỳ phóng túng, khiến cho đám Thiệu vương Lý Trọng Nhuận cùng Vĩnh Thái quận chúa gièm pha bị giết; Hai huynh đệ họ Trương lại thành lập Khống hạc phủ, kiêu ngạo quyền thế ngập trời, Lý Đường tôn thất người người cảm thấy bất an;



Năm Thần Long, Nhiếp Chính vương mang binh vào cung, tự tay chém chết Trương thị huynh đệ hai người trước ngự tiền, Võ hoàng nhường ngôi.



Nhiếp Chính vương như vậy đăng cơ xưng đế, tên hiệu Hưng Tông.



Đan Siêu một đời chưa từng phong hậu, cũng không con cháu, chỉ cùng Bắc Nha cấm quân thống lĩnh Tạ Vân đi lại thân mật. Khi trung niên chọn con thứ ba của Lý Đán -Lý Long Cơ – phong làm Lâm Truy vương, sau đó chính thức sắc phong Hoàng tự.



Năm Diên Hòa, Lâm Truy vương Lý Long Cơ lên ngôi ở Trường An, hào Huyền Tông, đời sau gọi Đường Minh Hoàng, bắt đầu mở ra ba mươi năm Khai Nguyên thịnh thế.



—— chính văn hoàn ——