Thanh Long Đồ Đằng
Chương 111 : Phiên ngoại – Thất tịch (thượng)
Ngày đăng: 17:30 18/04/20
Long Sóc năm thứ ba, Mạc Bắc.
Ngày mùng bảy tháng bảy.
Ầm một tiếng, ván cửa ở trong tiếng gió gào thét mở tung ra. Đan Siêu hì hục mà kéo một bao tải vào cửa, không để ý bao tải ép vào trên khung cửa, phát ra vài tiếng nứt lách cách.
Khung cửa làm bằng bùn đất cùng gỗ bị đè ép đến biến dạng.
Đan Siêu: “……”
Tiểu tử choai choai sau một lúc lâu ngốc lăng, đem bao tải kéo vào sau bếp, quay lại thử đóng cửa, làm thế nào cũng đóng không được. Bất đắc dĩ chỉ đành nhặt hai cục đá chặn cửa, đầy đầu đầy cổ là cát bụi, mãn nguyện mà quay xuống bếp.
Trong bao tải bao gồm: dầu, muối, đậu, gia vị, gạo và mì. Lại có hai con thỏ hoang béo ú, một quả táo quý giá đổi trên chợ cùng với mấy đóa hoa nhỏ trên mặt còn dính chút bùn đất.
Đan Siêu đem mấy bông hoa lau sạch thả vào trong chén. Lại đem quả táo gọt vỏ cẩn thận, hít một hơi mùi hương hoa quả thanh mát, thành kính mà đặt lên trên bàn; tiếp đó sắn tay áo giết thỏ kho thịt. Sau nửa canh giờ, trong căn nhà tranh vách đất nho nhỏ đã bay mùi thơm ngào ngạt.
Chạng vạng, Tạ Vân săn thú trở về, đem ngựa buộc sau hậu viện cho nó ăn cỏ, sau đó đẩy cửa phòng bước vào.
Kẽo kẹt…uỳnh!
Cánh cửa đường đường chính chính đổ uỳnh xuống đất, nổi lên một tầng bụi bặm.
Tạ Vân đuôi lông mày khóe miệng đều hơi hơi run rẩy. Sau một lúc lâu vừa ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy đồ đệ trẻ tuổi thiếu đánh huyết khí phương cương đang ngồi ở trong phòng, bất an mà xoa xoa tay, nói: “Ta lập tức…… lập tức liền đi sửa!”
Ánh mắt Tạ Vân dừng lại trên bàn, ngoài ý muốn phát hiện có một tô thịt thỏ kho tàu, một đĩa táo đã gọt vỏ sạch sẽ cắt thành miếng, hai chén cháo đậu loãng. Cơm chiều vậy mà đã được làm xong.
“…… Ngươi làm?”
“Ân…ân.” Đan Siêu lấy lòng mà đem đĩa táo đẩy đẩy tới trước mặt Tạ Vân: “Sư phụ, ăn đi!”
Tạ Vân không nói gì một lát, đi qua ăn cơm. Dạ dày tiểu tử đang lúc dậy thì chính là cái động không đáy, vài miếng thịt xương xẩu trong chớp mắt liền hết sạch. Tạ Vân thong thả ung dung buông đũa, thấy Đan Siêu đứng dậy đi ra hậu viện tìm dụng cụ, nương theo ánh sáng những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, ngồi xuống lạch cạch lạch cạch mà sửa cánh cửa.
Tạ Vân bưng đĩa táo lên đi qua, nhặt một miếng đưa cho hắn: “Này.”
“Lúc đi một đường mất bao lâu?”
“Ước chừng hai mươi ngày.”
Tạ Vân hoàn toàn biến sắc mặt, nhéo cằm Đan Siêu quát hỏi: “Lúc đi mang theo lương thảo quân nhu mới mất có hai mươi ngày. Lúc trở về lại đi suốt một tháng?! Lừa ai hả?!”
Đáng thương khuôn mặt anh tuấn của Nhiếp chính vương bị nhéo đến vặn vẹo, chỉ cảm thấy oan ức đầy mình: “Đoạt…đoạt quá nhiều đồ vật! Áp tải xe căn bản đi không nhanh được! Cái đám vương tộc Khiết Đan kia cả ngày khí hậu không quen bị tiêu chảy hộc máu…Đã liều mạng thúc giục bọn họ…”
Tạ Vân đem đóa hoa bằng đá quý hướng lên búi tóc của Đan Siêu cắm xuống, từ từ quay người đi, ngồi xếp bằng tay đỡ trán, bắt đầu chơi chiến tranh lạnh.
Đan Siêu trên đầu mang đóa hoa, ngượng ngùng mà đi tới đi lui vài vòng quanh giường, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên linh quang vừa hiện, từ trong túi trước áo giáp lấy ra một vật, đặt mông nhích đến bên người Tạ Vân:“Tức phụ xem cái này này…”
Tạ Vân thuận miệng nói: “Ai là tức phụ của ngươi?!… Cái gì?” (*)
[(*) Chỗ này Vân Vân nói “thùy thị nhĩ…” ý là “ai là ngươi…” hai chữ “…tức phụ” kịp ghìm lại chưa thốt ra. Nhưng dịch sang tiếng Việt mình “ai là ngươi…” thì không đúng văn nói, hoặc “ai là tức ph…của ngươi” vậy thì lại càng không thuận. Do đó mỗ đành để Vân Vân nói hết câu luôn…]
“Trong hậu cung Khiết Đan nhìn thấy, quân y tùy thị nói là…” Đan Siêu dán ở bên tai Tạ Vân thì thầm nho nhỏ, lại mở ra trong tay là một cái bình bằng pha lê, chỉ thấy trong bình đựng đầy dược cao màu hồng nhạt trơn như mỡ, mềm mại tinh tế như tơ lụa, một mùi hương như hoa hồng nhẹ nhàng nhất thời ập vào trước mặt:
“Bí dược cung đình, giá trị thiên kim, là cống phẩm chuyên dụng của Khiết Đan hậu cung a! Quân y lấy đầu bảo đảm, hiệu quả không tốt liền mang đầu tới gặp…”
Tạ Vân lập tức dùng cả tay lẫn chân muốn xuống giường, lại bị Đan Siêu thở hồng hộc, dùng sức ép vào một góc. Hai người một nhà xô đẩy vật lộn nửa ngày, rốt cuộc Nhiếp chính vương lợi dụng ưu thế hình thể thành công đem cấm quân thống lĩnh đè dưới người, một bên cắn cắn lỗ tai đỏ bừng của y, một bên hung hăng móc ra một đống dược cao trân quý, mơ hồ không rõ nói:
“Hì hì…sư phụ đến đây, để đồ đệ hầu hạ ngươi qua lễ thất tịch …”
Một đêm triền miên ân ái. Sáng sớm hôm sau, cấm quân thống lĩnh khép vạt áo choàng ngồi trước cửa sổ, trong tia nắng ban mai sắc mặt còn chút ửng hồng chưa rút đi, đối với Đan Siêu một bên vừa cài đai lưng một bên đầy mặt tươi cười trêu ghẹo làm như không thấy.
“Sư phụ?” Đan Siêu nhấc mày kiếm, nhặt lên đóa hoa bằng đá quý sớm bị ném ở trên mặt đất, cúi người bên mái tóc Tạ Vân, ánh mắt lấp lánh bỡn cợt: “Đối với lễ vật đồ đệ tặng thất tịch có vừa lòng không, hả?”
Hai người đối diện. Sau một lúc lâu, Tạ Vân hậm hực nói: “Thủ cấp của quân y… tạm thời để đó!” Nói xong từ từ quay người đi, tay đỡ thái dương, đầy mặt đỏ bừng mà lại bắt đầu chơi chiến tranh lạnh.
[Lời mỗ: gần đây chư quân có xem Trấn Hồn ko? Mỗ chết với thầy Thẩm, chọn thầy làm Vân Vân là chính xác a….
Bonus một tấm fan art Vân Vân nha (cái này mỗ copy trên mạng, ko phải mỗ vẽ)