Thanh Long Đồ Đằng

Chương 12 : Sóc vân thu (*)

Ngày đăng: 17:28 18/04/20


[(*): Thỉnh đọc ý nghĩa gần cuối chương]



“… Ngươi tính là cái thá gì chứ?”



Trong thanh âm Tạ Vân không có bất luận cái gì khinh thường hoặc coi rẻ, ngược lại thậm chí là phi thường bình tĩnh cùng đương nhiên.



… Nhưng mà cũng bởi vì điểm này, mới làm người ta từ trong đáy lòng đau đớn như vết roi hằn sâu.



“Quả nhiên là ngươi có thể nói ra như vậy.” Đáng ngạc nhiên chính là Cảnh Linh không hề giận tím mặt, chỉ hơi hơi nâng cằm. Hắn vốn dĩ đã cao, như vậy vừa nhấc lên, liền có tư thái bễ nghễ từ trên nhìn xuống: “Đích xác ở trong mắt Vân Sử ta không tính là cái gì. Nhưng nếu ta là ngươi, tuyệt sẽ không ở thời điểm lẻ loi một mình, vô lực tự bảo vệ mà thốt ra những lời này.”



Tạ Vân nhàn nhạt nói: “Làm sao ngươi biết ta lẻ loi một mình ở đây?”



Lời còn chưa dứt, cách đó không xa bóng cây lay động. Trong đêm tối tiếng thiết khí ma sát mọi nơi vang lên, tựa hồ đột nhiên xuất hiện không ít người mà vây quanh sơn đạo.



Phía sau các đệ tử đại môn phái đều cũng phát hiện, nhất thời kinh ngạc nhốn nháo: “Cái gì?” “Xảy ra chuyện gì?”



Nhưng mà không đợi bọn họ rõ ràng tình huống, đột nhiên chỉ nghe Cảnh Linh cười lạnh một tiếng, hỏi: “Nếu muốn cản trụ ngươi, cũng không chỉ là một mình ta đâu?”



Nói xong hắn đưa tay lên môi, huýt lên một âm thanh vang dội…



Huỵch…!



Trong màn đêm triền núi chung quanh, bốn phía nham thạch đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng đen, võ trang đầy mình, cầm trong tay cung tiễn, từ trên cao nhìn xuống gắt gao vây quanh đám người bọn họ, Chu Dự thất thanh cả kinh: “Thần quỷ môn!”



Cảnh Linh lạnh lùng nói: “Trước khi đến Đoán kiếm trang quả thật ta không nghĩ tới lại ở nơi này gặp gỡ ngươi. Hai năm nay tất cả mọi người chú ý đến từng động tĩnh của ngươi, nhưng ngươi không có phụng chỉ không được xuất kinh, mọi người cũng đều không biết làm thế nào. Sau khi ta nhận ra ngươi, lập tức phi ưng báo tin thông tri cho chưởng môn nguyên lão, hiện giờ những người này đang ra roi thúc ngựa, tất cả đều là đến Hoài Nam hộ giá.”



Tạ Vân hỏi: “Hộ giá ngươi?”



“Không, hộ ngươi.”



“Ta?”



Cảnh Linh cúi người dán sát vào tai Tạ Vân, nhẹ giọng nói: “Mặc cho ai bắt được chiến lợi phẩm trân quý, đều canh giữ nghiêm mật, bảo hộ mang về, không phải sao?”



Tạ Vân nhắm mắt hơi hơi gật đầu, ít lâu sau rốt cục mở to mắt nói: “Cho nên mới nói, hôm nay ta và ngươi nhất định phải ở nơi này ác chiến một hồi.”



… Thời điểm nói những lời này, thanh âm y phi thường kỳ quái. Những chữ đầu vẫn là âm điệu nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa, nam nữ khó phân biệt như mấy ngày nay; Càng về sau thanh tuyến ngày càng nặng. Một chữ cuối cùng đã biến thành trầm thấp, rõ ràng, cực có từ tính.



Tiếng nói kia kỳ thật phi thường có mị lực, chỉ là không ai cảm thấy ý tứ êm dịu trong lời nói.



Nhưng mà Cảnh Linh lại lắc lắc đầu, lộ ra cười lạnh trêu tức: “Ta nói cho ngươi biết một việc, Vân Sử, ngươi tự mình suy nghĩ.”



“…Chính là Vũ Văn Hổ đã dẫn năm trăm thân binh từ Trường An phụng chỉ xuôi Nam, ít ngày nữa sẽ đến Tô Hàng.”



“Ta nghe nói ngươi lúc trước bị sung quân đi Mạc Bắc nhiều năm, là bởi vì thời điểm ở trong cung hung hăng gài bẫy Vũ Văn Hổ, làm cho hắn mất hết mặt mũi thiếu điều còn toi mạng. Như vậy ngươi đoán xem, lần này Vũ Văn Hổ đi đến Đoán kiếm trang, phát hiện ngươi hai tay không võ khí, nội lực lại hoàn toàn biến mất, sẽ cao hứng tha hương ngộ cố tri biết bao nhiêu?”



“Ta…”



Tạ Vân mới vừa mở miệng lại thốt nhiên dừng lại, mãnh liệt giương mắt nhìn hướng núi rừng đen sẫm phía xa, đáy mắt xẹt qua một tia cực kinh ngạc không rõ ràng.



Ngay sau đó, tia chớp cắt qua không trung, tiếng sấm liên tục gào thét. Thiên địa liên tiếp loé sáng tưởng như chớp đánh trên đỉnh đầu mỗi người …



Một tiếng oành vang dậy!



Hai tiếng nổ thật lớn vang lên kinh thiên động địa, thậm chí khiến đất đá dưới chân mỗi người cũng rung chuyển!



Tất cả mọi người nháy mắt tóm lấy cây cối vách đá, còn chưa kịp đứng vững, liền chỉ thấy hướng tận cùng phía dưới tia chớp, đột nhiên bộc phát ra ánh lửa sáng trắng như tuyết!



“Không… Không hay rồi!” Trần Hải Bình thất thanh nói: “Là biệt trang phía sau núi!”



…….



Dưới vách đá dựng đứng.



Đan Siêu bước thấp bước cao, đứng ở một vách đá, gọi: “Thiếu trang chủ!”



Khắp nơi gió thổi cỏ lay, không có bất luận cái gì trả lời.



Đã hạ xuống đến đáy vực, Phó Văn Kiệt khẳng định ngay ở quanh đây, chỉ là chung quanh cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, thời điểm hắn thả người nhảy xuống lại không kịp mang theo đèn lồng, nhất thời nửa khắc căn bản tìm không thấy bóng người.



Đan Siêu hít một hơi thật sâu, trong phổi truyền đến huyết tinh nóng rát.



Vừa rồi hắn nhảy xuống, thế rơi rất mạnh, khả năng đã bị nội thương. Bất quá hiện tại không phải là thời điểm dừng lại nghỉ ngơi, nhất định phải tìm được Phó Văn Kiệt trước khi mưa đến. Nếu không, cho dù hắn còn sống, cũng không tài nào chịu nổi một đêm mưa thu lạnh như băng.



Đan Siêu một tay ấn ấn sườn bụng, thở dốc một khắc, đợi ánh mắt thích ứng với bóng đêm, đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ phía trước tựa hồ có một thân ảnh bất động.



“Thiếu trang chủ!”



Hắn bước nhanh tiến lên lật qua người nọ, cẩn thận nhìn xuống, đúng là hình dáng Phó Văn Kiệt, chỉ là trên mặt dính đầy máu huyết cùng bùn đất. Xem ra khi rơi xuống trên người cũng không ít thương tích. Càng thêm hô hấp cùng mạch đập của hắn đều phi thường mỏng manh, nếu là muộn nửa khắc đồng hồ, thực khó mà có đường sống.



Đan Siêu cắn răng hướng ngực Phó Văn Kiệt truyền qua, nội lực như dòng nước ấm từ từ rót vào, một lát sau mới cảm giác được vị Thiếu trang chủ này tim đập thoáng ổn định lại, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.



Làm thế nào đi lên đây?



Đan Siêu ngẩng đầu hướng vách đá dựng đứng phía trên nhìn thoáng qua.
Đan Siêu ngã ngồi dưới đất, mở ra túi da uống cạn ngụm nước cuối cùng, sau đó tiện tay đem túi da quẳng đi, ngửa mặt lên trời nằm vật xuống sa mạc lạnh lẽo.



Lúc này đang là mùa thu, dải ngân hà vắt ngang trời cao, giữa sa mạc mênh mang càng phá lệ sáng lạn, biến ảo thành dòng sông sao sóng cuộn mãnh liệt. Thiên địa giống như mở ra vòng tay, nhẹ nhàng bao bọc thân thể tiểu nam hài đầy thương tích, ôn nhu mà tàn nhẫn, đem một tia ý thức cuối cùng của hắn cuốn vào trong vực sâu vĩnh hằng.



Nơi đó vĩnh viễn không có đói khát.



Không có sợ hãi, tuyệt vọng cùng cô độc.



“… Đẩu ngưu, Tâm túc tam…”



Giống như đêm hôm đó, người thanh niên trẻ tuổi mặc áo choàng vải thô nhìn lên không trung, chỉ về hướng biển sao cuồn cuộn trên đầu: “Thiên Xu, Ngọc Hành, Diêu Quang…”



Tiểu Đan Siêu phút chốc trở tay, tóm lấy một nắm cát, gian nan mà lật người.



Hắn tập tễnh đi hai bước lại ngã sấp xuống, một lát sau lại mò mẫm đứng lên, hoảng hốt nhìn phương hướng.



… Ngay trong nháy mắt đó, đồng tử đang tan rã của hắn chợt co lại.



Cách đó không xa, trên cồn cát, người thanh niên kia đang đứng, vạt áo trong gió tung bay, thân ảnh cao gầy dưới ánh trăng bị kéo dài ra.



Y vươn tay hướng về phía Đan Siêu, trên lòng bàn tay là một cái ưng trảo lẳng lặng nằm yên, thanh âm trầm thấp bình tĩnh: “Ngươi để rơi đồ vật.”



“…”



Hai người đối diện, một cảm xúc khó nói thành lời đột nhiên từ đáy lòng tiểu Đan Siêu dâng lên, thẳng hướng cổ họng.



Nhưng mà hắn đã khô cạn đến mức ngay cả một giọt nước mắt đều không rơi ra được. Trong lồng ngực chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc khàn khàn khó nghe. Hắn dùng chút hơi sức không biết từ đâu tới mà lồm cồm đứng dậy: “…. Ngươi là tới giết ta sao?”



Người thanh niên lắc đầu.



“Vậy ngươi tới làm gì?”



Tiếng gió thổi bén nhọn như tiếng còi xẹt qua, xa xa truyền đến tiếng bầy sói tru dài, quanh quẩn bồi hồi, dần dần hướng thẳng về phía trăng sáng mà đi.



“… Ta đến mang ngươi trở về, Đan Siêu.” Người thanh niên rốt cục nói.



“Ngươi có nơi ngươi nên trở về. Ta là người mang ngươi trở về.”



Đáy mắt tiểu Đan Siêu dần dần hiện lên khiếp sợ, hoài nghi cùng không biết làm sao, mà gương mặt người thanh niên sau mặt nạ ngay một một tia biểu tình cũng đều không có. Bọn họ nhìn nhau chăm chú thật lâu, ánh trăng dần lên cao, đem bóng hai người giao nhau, Đan Siêu rốt cục khàn khàn mà run rẩy mở miệng: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”



Người thanh niên rủ xuống mi mắt, lập tức vươn tay tháo xuống mặt nạ.



Trong nháy mắt đó, cảm xúc hỗn loạn của tiểu Đan Siêu lập tức bị một loại kinh ngạc khác thay thế.



Người thanh niên giương mắt nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm kiên định, gương mặt tuấn mỹ trầm tĩnh. Giờ phút này thế gian không có người nào có thể đẹp mắt hơn y, ánh trăng dịu nhẹ ngược sáng chiếu lên người y, giống như toàn bộ thế giới đều được bao phủ trong vầng sáng ôn nhu mà vi diệu, đem toàn bộ đau xót cùng tuyệt vọng tan biến thành mây khói xa với.



“Ta họ Tạ, tên một chữ độc nhất, Vân.”



“Vân trong Nhất tinh phong hoả sóc vân thu.” (*)



“Một ngày vi sư cả đời vi phụ, từ nay về sau chính là sư phụ của ngươi.”



[(*) Một câu trong bài Hồi trung tác của Ôn Đình Quân, đại ý “Một đốm lửa loé giữa trời mây mùa thu]



Dưới bầu trời sao Đại Mạc, dấu chân uốn lượn thành một hàng thật dài, Tạ Vân cõng Đan Siêu mười một tuổi, hướng về ngôi nhà nhỏ xếp bằng gạch đá đơn sơ đi đến.



Nơi đó đốt ngọn đèn ấm áp, bấc đèn lách tách, trong đêm đen rạng rỡ sinh quang.



“Sư phụ…”



“Ân?”



“Ngươi nói chúng ta phải đi về đâu?”



Tạ Vân quay đầu nhìn phía nam, một lát sau thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng mà thở ra.



“Rồi sẽ có ngày nào đó …” Y hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hơi lạnh từ giữa đôi môi phun ra phiêu tán, vô thanh vô tức biến mất trong đêm thu lạnh lẽo nơi Mạc Bắc.



…………..



Cùng lúc đó, dưới đáy vách đá dựng đứng sau Đoán kiếm trang.



Tia chớp lần thứ hai loé trên trời cao, tiếng sấm kinh thiên động địa rền vang, mưa to rốt cục tầm tã đổ xuống.



“… Hô… Hô…”



Trong làn mưa xối xả, Đan Siêu hai mắt nhắm nghiền, toàn thân cơ bắp căng thẳng đến cơ hồ co rút, mười đốt ngón tay nổi lên gân xanh đáng sợ. Ngay sau đó hắn chợt bạo khởi, phản xạ có điều kiện trở tay rút kiếm, Thất tinh Long Uyên bộc phát ra tiếng ngân dài chấn động!



Soạt ——!



Ánh kiếm sáng như tuyết cắt ngang màn mưa, kiếm ý gào thét mà xuất, ầm ầm chấn nát nham thạch quanh mình!



“Tạ…” đầu óc Đan Siêu đau nhức hỗn loạn, hắn gắt gao đè lại thái dương, trong hàm răng vô thức mà phun ra hai chữ: “Tạ Vân … ”