Thanh Long Đồ Đằng

Chương 22 : Thái Dịch trì (hồ Thái Dịch)

Ngày đăng: 17:28 18/04/20


“… Kiếm vũ?”



Cung nhân cúi rạp người thấp hơn, hận không thể chui xuống đất: “Dạ… dạ, bởi vì Ngụy quốc phu nhân đề nghị, Thánh thượng liền sai ta truyền triệu Tạ Thống lĩnh, đến trước Cẩm Đường bái kiến.”



Ngoài dự kiến chính là trên mặt Tạ Vân không lộ ra bất luận vẻ gì khó chịu hoặc giận dữ. Từ góc độ Đan Siêu nhìn đến, chỉ thấy đuôi lông mày y nhẹ nhàng nhướng lên.



“Ngụy quốc phu nhân này là người phương nào?” Đan Siêu nhịn không được hỏi.



“Là ngoại sinh nữ của Hoàng hậu, tân sủng của Thánh thượng.” Tạ Vân thế nhưng trực tiếp trả lời hắn, chỉ là thanh âm lộ ra vẻ châm chọc không thèm che dấu: “Đầu óc không có gì, chân dài đi đường sẽ hay gặp phiền toái, không cần quá để ý.”



Đan Siêu ngỡ ngàng nói: “Sư… Tạ Thống lĩnh…”



“Như thế nào?”



“Giọng điệu ngươi mới vừa nói, cùng bình thường ngươi nói với ta…”



Đan Siêu thực khó tìm từ ngữ diễn tả mà dừng lại. Tạ Vân không rõ lí do, thuận miệng trêu chọc: “Ai thèm quản chút tâm tư rối rắm của ngươi!” Nói xong y nắm Thái A kiếm, phẩy tay áo bỏ đi.



Đan Siêu nhìn theo bóng dáng y chuyển qua bình phong, nhất thời hoảng hốt như có cảm giác, nhưng lại không gọi tên được cảm giác kia rốt cuộc là cái gì.



Hắn nhìn Tạ Vân đi về hướng cung yến long trọng trên Cẩm Đường, tuy rằng đối với người này, ấn tượng trước giờ y đều là người cực kỳ thủ đoạn, nhưng giờ khắc này cũng không khỏi sinh ra lo lắng, nhịn không được phải đứng dậy đi đến sau bình phong.



Thánh thượng đương cười ha ha bồi Hạ Lan thị uống rượu, ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, liền tạm thời quên đủ loại phiền não mấy ngày gần đây. Đột nhiên nghe Hạ Lan thị nhẹ nhàng “Nha” một tiếng: “Tạ Thống lĩnh đến.”



Hoàng đế vừa nhấc đầu, chỉ thấy Tạ Vân đi qua dãy hoa đăng trăm ngọn rực rỡ huy hoàng, xuyên qua đám ca vũ trên đại điện mà đến …



Cấm quân thống lĩnh dáng người cao thẳng lãnh ngạo, một thân quan phục vân cẩm tuyết trắng, cổ tay, cổ áo viền đỏ thẫm, thắt lưng đen thêu phi ngư kim văn, trong tay cầm theo Thái A kiếm trong truyền thuyết từng trảm đầu vạn quân địch; tuy rằng chỉ lộ thân ảnh, nhưng đã cùng khung cảnh xa hoa lãng phí chung quanh này không hợp, làm cho trong lòng người tự dưng cảm thấy phi thường lúng túng.



Thánh thượng chính mình cũng lúng túng nói không nên lời. Hắn mắt mở trừng trừng nhìn Tạ Vân xuyên qua đại điện đi tới, cước bộ trầm ổn giống như từng bước từng bước dẫm vào trong lòng mọi người. Chỗ y đi qua, tựa hồ ngay cả ca thanh tiếu ngữ cũng đều từ từ lắng xuống.



Tạ Vân đứng ở trước toạ, khom người nói: “Bệ hạ.”



Hoàng đế vốn định nhắc tới kiếm vũ. Lời chưa nói ra lại cảm thấy có chỗ không đúng, vừa vặn liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy thái dương Tạ Vân băng bó, liền nghi vấn hỏi: “Tạ Thống lĩnh như thế nào bị thương?”




Thái tử nhìn chằm chằm Đan Siêu, ánh mắt chớp một cái, lại chớp một cái.



Trong ánh mắt của hắn dần dần hiện lên biểu tình khó nói thành lời, tựa hồ nghĩ tới điều gì lại thật sự khó có thể mở miệng. Một lúc lâu mới run giọng nói: “Đại sư… chẳng lẽ … muốn đi ngoài ở… ở trong Thái Dịch trì?”



[haha…cười chết thôi, một đằng nói đi ra ngoài, một đằng lại hiểu là đi ngoài! – chỗ này hơi bug một tí nhỉ, Siêu Siêu vừa vào cung, làm sao biết là Vân Vân và Hạ Lan thị đi hướng đó là đi Thái Dịch trì?]



Cùng lúc đó, đêm khuya bên hồ.



Gió từ mặt hồ thổi đến, sóng nhẹ lăn tăn. Hơi nước cùng hương hoa quế trong veo hoà quyện lẫn nhau. Tiếng yến tiệc náo nhiệt cùng đàn sáo ngân nga đã rất xa, trong bóng đêm, Thanh Ninh cung đèn đuốc huy hoàng đã biến đến mơ hồ không rõ. Trong hồ phản chiếu ánh sao lấp lánh, theo gợn sóng loe loé thanh quang.



Tiếng bước chân của thị vệ tuần tra dần dần đi xa. Tạ Vân đứng ở ven hồ trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi lên thuỷ tạ bên hồ.



Lúc này y đã bắt đầu cảm giác mệt mỏi, trong xương cốt tựa hồ cũng rã rời – có lẽ là do tuổi tác dần cao? Tạ Vân nghĩ nghĩ, lẳng lặng thở ra một hơi dài.



Nam tử tập võ, đến tuổi này chính là đang độ xuân thịnh. Vũ Văn Hổ đến giờ đều chưa lộ ra bất luận xu hướng suy giảm nào. Nhưng đối Tạ Vân mà nói, y đã sớm hao phí, thậm chí tiêu hao tâm huyết quá mức cho những việc khác. Tuy rằng mặt ngoài cũng không có bất cứ dấu hiệu gì, nhưng y tự biết thời cực thịnh của mình sẽ không kéo được lâu.



Trăng còn có khi tròn khi khuyết. Từ xưa đến nay, việc khó mà vẹn toàn.



Tạ Vân tùy tay lướt trên lan can, xoay người muốn quay về, đột nhiên cước bộ dừng lại.



“Tạ Thống lĩnh bị thương còn kiên trì dạ tuần. Sự cần cù này thật sự là không người sánh bằng. Hoàng hậu Nhị di (*) kia của ta thật nên hảo hảo thưởng cho ngươi …” Trong bụi hoa chậm rãi đi tới một bóng người xinh đẹp mặc cung trang màu xanh, thanh âm trong trẻo như chuông bạc lại tràn đầy chế giễu: “Như thế nào? Đối với Hoàng hậu có thể vượt lửa qua sông, đối với Thánh thượng lại một bộ lãnh ngôn tàn khốc. Ngươi là trung khuyển mà Hoàng hậu nuôi luyện hay sao?”



[(*) Nhị di: dì Hai. Võ Hậu và mẹ của Hạ Lan thị là chị em ruột, Hạ Lan thị là cháu gái của Võ Hậu]



Tạ Vân nhìn nữ tử đi tới dưới ánh trăng, hơi nhăn mày, tựa hồ có chút hồ nghi.



“Vì sao thấy ta lại không bái?” Nữ tử giận dữ nói: “Trong mắt nhìn không thấy người sao?”



“…”



Bên hồ một mảnh yên lặng. Một lúc lâu sau, Tạ Vân rốt cục hơi hơi gật đầu, như có điều suy nghĩ: “… Ngụy quốc phu nhân.”