Thanh Long Đồ Đằng

Chương 23 : Thạch lựu quần

Ngày đăng: 17:28 18/04/20


Hạ Lan thị khẽ hừ nhẹ, nâng tay sửa lại cổ áo màu ngọc bích dưới làn tóc đen bên gáy, một tay nhấc váy đi lên thủy tạ.



“Nói là cắt cử người trực phiên, lại ở đây đêm khuya du hồ; Tạ Thống lĩnh thật sự là nhàn hạ thoải mái.” Hạ Lan thị nhìn mặt hồ một cái, lại liếc mắt đánh giá Tạ Vân: “Di? … Nếu đã bị thương, như thế nào lại không sớm hồi phủ cho giảo đồng mỹ tỳ (*) hầu hạ, vì sao còn một mình dạo hồ than thở a?”



[(*)giảo đồng/ mỹ tỳ: đầy tớ trai/gái nhỏ tuổi, xinh đẹp]



Bởi vì nàng đi đến quá gần, Tạ Vân liền lui nửa bước: “Đa tạ Ngụy quốc phu nhân quan tâm, thần đang muốn hồi phủ.”



Nói xong y xoay người hướng ra ngoài thủy tạ mà đi. Liền nghe phía sau một tiếng quát: “…Từ từ!”



Tạ Vân dừng bước, chỉ nghe Hạ Lan thị lạnh lùng nói: “Trước mặt Hoàng hậu ngươi cũng không coi ai ra gì như vậy sao?”



Tạ Vân nói: “Không phải.”



“Vậy sao đối với người khác lời nói liền dứt khoát, thần sắc nghiêm nghị như thế?”



“…” Tạ Vân chậm rãi nói: “Bởi vì… Ngươi không phải là Hoàng hậu a.”



Chỉ có trong lòng Hạ Lan thị mới biết được một câu đơn giản này lực sát thương đến mức nào. Nàng nhất thời sắc mặt tái đi, hô hấp nghẹn lại, một lúc lâu cũng không khống chế được, cả giận nói: “Ngươi đừng quá khinh thường người khác, Tạ Vân! Có biết là, Thánh thượng sớm đã đồng ý nâng đỡ ta đi lên hậu vị. Ngươi cho là dựa vào Nhị di ta, còn có thể diễu võ dương oai được bao lâu?!”



Tạ Vân bật cười.



“Ngươi cười cái gì?!”



“… Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện xưa thôi.” Tạ Vân xoay người, mỉm cười nhìn Hạ Lan thị: “Tiên hoàng trên giường bệnh uỷ thác, gọi Vương thị là ‘Giai nhi giai phụ’; Thánh thượng liền đồng ý lập Vương thị một đời làm hậu; Lương vương khi vừa lập Thái tử, Thánh thượng không khỏi hân hoan, đồng ý trăm năm sau đem ngàn dặm giang sơn giao phó vào tay Lương vương; Tiêu thục phi sủng quan hậu cung, không người nào bì kịp, Thánh thượng hứa hẹn cho nhà nàng đời đời kiếp kiếp vinh hoa phú quý…”



“Mà hiện giờ, Lương vương ban tử ở Kiềm châu, phế hậu Tiêu phi không biết chôn cốt nơi nào. Hậu phi hai nhà cỏ mọc đầu tường không kém gì so với trên mộ.” Tạ Vân chế nhạo nói: “Cho nên lời hứa hẹn của Thánh thượng, phu nhân chỉ nên nghe một chút là được.”



Ngụy quốc phu nhân sắc mặt trắng xanh, thẳng tắp đứng bất động nơi đó.



“Đêm dài lộ trọng, phu nhân về sớm đi.” Tạ Vân chắp tay, lại cười nói: “Thần cáo lui.”



Y xoay người, còn chưa đi ra khỏi thuỷ tạ, đột nhiên Hạ Lan thị sau người nhàn nhạt nói: “Cho nên đây là lý do ngươi tử trung với Hoàng hậu sao? Ngươi cho là lời hứa của Hoàng hậu liền hữu dụng?”



Tạ Vân ngoảnh mặt làm ngơ, Hạ Lan thị lên tiếng cười lạnh: “Ta cho ngươi biết, kẻ có bản tính sài lang nếu có cơ hội giết ngươi, tuyệt sẽ không bởi vì từng hoạn nạn tương giao mà nương tay buông tha tánh mạng cho ngươi! Mẫu thân của ta năm đó ở nhà mẹ đẻ chính là tỷ muội ruột của Hoàng hậu thì như thế nào? Mẫu thân của ta khi hạ sinh A Nhân (*), Hoàng hậu từng đồng ý hảo hảo nuôi nấng hắn, hiện tại lại là như thế nào?! A Nhân ở trong cung …”



[(*): A Nhân tương truyền là nhũ danh Lục hoàng tử của Đường Cao Tông, con thứ hai của Võ Hậu – Lý Hiền – tương truyền là con riêng của Hàn quốc phu nhân và Đường Cao Tông ]



“Phu nhân!” Tạ Vân cắt ngang nàng “Lục hoàng tử là thân đệ của Thái tử, là Hoàng hậu trên đường bái tế Chiêu lăng đích thân sinh ra. Ta không biết ngươi muốn nói cái gì.”




Lúc này xa xa dần truyền đến tiếng thị vệ tuần tra, ánh lửa đến gần, rất nhanh chuyển qua cầu đá. Chỉ nghe thanh âm Mã Hâm hồ nghi quát hỏi: “Kẻ nào bên kia? Đứng lại đừng động! … Thống lĩnh? Thống lĩnh?!”



Mã Hâm mang theo thủ hạ chạy như điên đến. Lại chỉ thấy Ngụy quốc phu nhân tức giận đứng trong thủy tạ. Mà Tạ Vân cùng Đan Siêu đều ướt đẫm đứng ở bờ hồ, rõ ràng là bộ dáng mới từ trong nước bò lên, một đám thị vệ lúc này đều ngây người sửng sốt. Bất quá Mã Hâm phản ứng thật nhanh, căn bản không dám hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lập tức sai người đi lấy khăn vải cùng quần áo, lại phái người lập tức hộ tống Ngụy quốc phu nhân quay lại buổi tiệc ở Thanh Ninh cung.



Hạ Lan thị chằm chằm nhìn Tạ Vân một lúc, răng cắn chặt vào môi, quay đầu mà đi, tay áo cung trang dài vướng víu đánh vào cột nhà thủy tạ, vang lên một tiếng “ba”.



“…” Mã Hâm nhìn xem âm thầm kinh hãi, lúc quay đầu lại thoáng nhìn thấy Đan Siêu, lập tức một cỗ lửa giận thẳng từ đáy lòng bùng lên, một bên vươn tay ấn đao một bên thấp giọng hỏi Tạ Vân: “Thống lĩnh như thế nào lại ngã xuống nước? Chẳng lẽ là hòa thượng kia… Muốn hay không thuộc hạ hiện tại liền…”



Tạ Vân đưa tay dừng hắn lại.



“Tình huống bên Thanh Ninh cung như thế nào?”



Mã Hâm sửng sốt: “Vẫn là cung yến như thường.”



“Thánh thượng cùng Hoàng hậu đâu?”



“Đều ở chỗ cũ.”



Tạ Vân gật gật đầu, nói: “Chúng ta đi.”



“Thống lĩnh muốn thay quần áo khô trước hay không… Ai!”



Tạ Vân phất tay áo liền đi về hướng lúc trước đi đến, nhưng chưa được hai bước đột nhiên đứng lại, gọi: “Đan Siêu.”



Đan Siêu đứng ở bên lan can cạnh ngọn đèn, toàn bộ thân thể tựa hồ căng thẳng đến cực hạn – Giống như trạng thái dây cung căng lên, khiến người chợt nhìn sinh ra một cảm giác hắn như một dã thú thoát khỏi ràng buộc, tùy thời sẽ ra tay.



Tạ Vân quay đầu lại: “Lại đây!”



Đan Siêu rốt cục cử động, cũng không phải bước tiến lên, mà là vươn tay, hướng cổ tay Tạ Vân đang rủ bên người chộp tới.



… Ngay giờ khắc này, đột nhiên từ hướng Thanh Ninh cung có một thị vệ vội vàng chạy lại, bước chân cực kỳ nhanh chóng. Hắn rất nhanh chạy qua cầu đá đi tới bên tai Mã Hâm thấp giọng nói vài câu gì đó.



Mã Hâm gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai thị vệ ý bảo hắn đi trước. Ngay sau đó hắn tiến lên khom người: “Thống lĩnh, bên Thanh Ninh cung truyền đến tin tức, Thánh thượng đã chuẩn.”



Tạ Vân liếc mắt một cái đi qua, Mã Hâm cúi đầu nói: “Vừa rồi sau khi ngài rời cung yến không lâu, Ngụy quốc phu nhân liền mượn cớ vội vàng ra khỏi. Lập tức Hoàng hậu lần thứ hai đề xuất nguyện lấy thân phận á hiến cùng Thánh thượng Phong thiện Thái Sơn, sau khi hồi kinh có thể chính thức vào triều nghe nghị sự. Thánh thượng nói ‘Việc này quá tốt’, Hoàng hậu liền đưa ra tấu chương của Tể tướng, Thánh thượng nhân dịp say rượu hưng phấn bèn phê chuẩn!”



“Ngự bút thân phê, chiếu lệnh đã phát. Thánh thượng khâm định cuối tháng khởi hành đến Thái Sơn. Ngày mai sẽ đem chiêu cáo thiên hạ!”