Thanh Long Đồ Đằng

Chương 49 : Long hồn

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Dưới Hàng Thiện đàn, gió lạnh lướt qua môn lâu bao bọc trong tinh kỳ vàng rực, Võ Hậu giữa tiếng binh khí va chạm chợt lui ra phía sau mấy bước, lớn tiếng quát: “Lớn mật! Ai dám lục soát ta?!”



… Một tiếng kia có thể nói đất bằng dậy sóng, chung quanh hơn mười tên võ sĩ Ám Môn đều nhất thời chựng lại.



“Không… Không dám mạo phạm Hoàng hậu.” Hạ Lan Mẫn Chi nhìn thẳng vào đôi mắt phượng trang điểm tinh xảo uy nghiêm của Võ Hậu, mạnh mẽ bức bách chính mình chớ có yếu thế: “Nhưng nếu Hoàng hậu trong lòng ngay thẳng, thực sự không dấu diếm lợi khí, chỉ cần đem hai bàn tay từ trong tay áo ra ngoài, không phải là có thể tự chứng minh sao?”



Võ Hậu cười lạnh: “Ngươi muốn Bổn cung chứng minh ta liền phải chứng minh sao, ngươi là cái thá gì?”



Hạ Lan Mẫn Chi nghẹn họng, nhìn chằm chằm bàn tay Võ Hậu giấu trong tay áo cung trang, nói không ra lời.



“Ngươi đầu nhập theo Doãn Khai Dương…” Hoàng hậu lạnh lùng nói: “…Liền triệt để ruồng bỏ Võ gia cùng Hạ Lan gia, từ nay về sau hoàn toàn trở thành con chó của Ám Môn. Như thế tử chiến đến cùng, nếu tương lai lại bị Ám Môn vứt bỏ như giày rách, lúc đó lại nên làm thế nào?”



“…”



“Doãn Khai Dương năm đó không chút do dự đá ngươi quay lại Hạ Lan gia. Mà hiện giờ ngươi lại mặt dày dán tới, thật cho rằng kẻ vứt gia bỏ tộc như vậy, có thể thu được kết cục tốt hay sao?!”



Từng lời từng chữ của Hoàng hậu như đao, không lưu tình chút nào, giống như từng cái tát thật mạnh vả lên mặt Hạ Lan Mẫn Chi, làm hắn ngay cả môi cũng đều phát run.



“Hạ Lan công tử!” trong đám Ám Môn võ sĩ có người gọi.



Thanh âm kia giống như một cái cảnh cáo nhắc nhở nào đó, Mẫn Chi giật mình, đáy mắt chậm rãi hiện ra cừu hận, thời điểm quay nhìn Võ Hậu lại có chút nghiến răng nghiến lợi: “Nương nương không cần nói gia tộc cái gì với ta… Năm đó các ngươi đem ta đẩy đi Ám Môn, đem ta trở thành con tin để làm dịu mối quan hệ vừa ràng buộc vừa lợi dụng với Doãn Khai Dương, có từng nghĩ đến an nguy của ta? Có từng nghĩ đến một tia huyết nhục thân tình?!”



Võ Hậu ấn đường nhíu lại.



“Khi Ngụy quốc phu nhân vào cung, Nương nương đồng ý không chỉ tuyệt không làm khó dễ, mà còn chiếu cố nhiều hơn, hiện giờ lại như thế nào? Ngày đó mẫu thân của ta khó sinh, Nương nương ôm A Nhân ở trước giường sinh mà phát thệ với nàng, sẽ đem Lục hoàng tử nuôi nấng như thân sinh cốt nhục của chính mình, hiện giờ lại như thế nào?!”



Qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám đem thân thế Lục hoàng tử trắng trợn mà không hề che dấu nói trước mặt Hoàng hậu như vậy. Bàn tay Võ Hậu trong tay áo nháy mắt xiết chặt, từng móng tay biến thành trắng xanh.



Gió lạnh rền rĩ lướt qua bầu trời u ám, xuyên qua môn lâu chồng chất nghi trượng cùng vệ đội, xẹt qua binh đao trường kích san sát quanh mình.



Hạ Lan Mẫn Chi chỉ hướng Võ Hậu, giận dữ hét lên: “…Người đâu, bắt lấy!”



Ám Môn võ sĩ theo tiếng tiến lên, Võ Hậu nháy mắt nắm chặt Định hồn châm trong bàn tay lạnh như băng. Một câu “Đứng lại!” còn chưa nói ra, đột nhiên tầm mắt dư quang thoáng nhìn thấy cái gì.



Nàng ngạc nhiên quay đầu. Dưới bầu trời mênh mang, một thân ảnh mạnh mẽ đột ngột từ dưới đất vọt lên trong tiếng hô “Có thích khách!” của đám đông cùng tiếng leng keng rút kiếm ra khỏi vỏ. Long Uyên ngân lên, giống như sao băng quét qua bầu trời, đem vô số mũi tên phía sau bay tới nhất thời chặt đứt!



“Ba” một tiếng đập vang, bàn chân người đạp lên thành lâu, không nói một lời, lật cổ tay ném trường kiếm.



… Long Uyên trên trời cao xoay tròn thành một vầng sáng hình cung, trước mắt bao người, kề sát mặt Hoàng hậu đảo qua, đem toàn bộ trường kích đang chặn ngang chém thành từng đoạn.



Ngay sau đó “xoạt” thật mạnh một tiếng!




Tân đình hầu mãnh liệt phát lực, bổ ra khí lưu cực nóng, đem Thái A kiếm quăng mạnh ra ngoài thành một đường vòng cung!



…………



Cùng thời khắc đó, dưới môn lâu.



Đan Siêu từ đỉnh tường đá nhảy lên, rơi xuống, phịch một tiếng thật mạnh đạp lên mặt đất, đủ để bụi đất bốn phía bốc lên. Hắn giống như là chiến thần từ trên trời giáng xuống, đối mặt với đám Ám Môn võ sĩ ùa lên, đưa tay liền tóm lấy cổ một tên gần nhất, bẻ gãy, đoạt được trường kích quay một vòng, thoáng chốc dọn sạch một khoảng trống trải hình quạt quanh mình!



Hạ Lan Mẫn Chi điên cuồng rống to: “Bắt lấy hắn…!”



Đan Siêu lớn tiếng quát: “Ai dám cản ta?!”



Tiếng binh khí va chạm leng keng liên tiếp. Đan Siêu đơn thương độc mã chém giết trong trùng vây. Vài tên võ sĩ mới vừa tiến lên liền bị hắn chém bay tứ tung ra ngoài. Hạ Lan Mẫn Chi vừa muốn chửi ầm lên, đã thấy hắn thả người nhảy lên cao, cơ hồ đạp lên bả vai đám người vai lăng không mà đến, thoáng chốc liền tới trước mặt!



Võ Hậu hét lớn: “Cẩn thận!”



Đan Siêu đưa tay về phía sau chém một cái, trường kích bằng thép giống như lưỡi hái của tử thần, đem tên võ sĩ đánh lén phía sau cả người tà tà chém thành hai nửa!



Máu huyết và tàn thi phóng lên cao, rơi xuống gần tà váy thêu kim phượng. Võ Hậu hô hấp hơi ngừng lại, lập tức nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, xoay người đi nhanh xuyên qua chiến trường máu thịt bay tứ tung, đến một mặt tường, phát lực đem Thất tinh Long Uyên từ trong tường đá rút ra.



“Siêu nhi!”



Đan Siêu ngay đầu cũng không quay lại, đưa tay về sau chụp tới, nháy mắt tiếp được chuôi Long Uyên kiếm Võ Hậu tung lên cao vứt tới.



… Một khắc kia phối hợp quả thực tinh diệu đến cực điểm, Đan Siêu tay trái hoành kích, giá trụ trước mặt đồng thời đánh bay ba cây binh khí địch nhân, tay phải tiếp kiếm, mang theo sức mạnh ngàn quân phá không mà đến, lúc này đem đám người sống sờ sờ mà chém lật ra!



“Đi!”



Đan Siêu lui tới bên cạnh Võ Hậu, tóm lấy cánh tay nàng, như tia chớp bay lên không ra xa hơn mười trượng, đồng thời dừng lại ở cuối 99 bậc thang hướng lên Hàng Thiện đàn.



Phía sau cách đó không xa, Hạ Lan Mẫn Chi lạc giọng gào thét, đám Ám Môn võ sĩ rầm rầm vọt nhanh tới; Đan Siêu hơi gật đầu, ánh mắt liếc cũng đều không liếc đến Hoàng hậu nửa mắt: “Thất lễ, Nương nương thứ tội.”



Hắn cũng không hỏi đến hai chữ Hoàng hậu dưới tình thế cấp bách vừa rồi thốt ra; Thậm chí, cẩn thận nghe kỹ giọng điệu của hắn đều là thập phần lạnh lùng.



Nhưng mà Võ Hậu trong lòng chẳng biết tại sao, lại đột nhiên chấn động.



Hắn từ Mạc Bắc xa xôi đi vào Trường An, dưới bầu trời âm trầm ảm đạm này, đi vào một trường Tu La huyết tinh lại tàn nhẫn này; đương khi hắn từ trong hiểm cảnh rừng đao mưa kiếm đẫm máu giết ra, một khắc kia Võ Hậu hoảng hốt từ trên người hắn nhìn thấy bóng dáng bản thân.



… Huyết mạch tương liên dứt bỏ không được, trong sâu thẳm linh hồn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với chính mình.