Thanh Long Đồ Đằng

Chương 50 : Cụt tay

Ngày đăng: 17:29 18/04/20


Hoàng đế giơ chén rượu lên cao. Phía trên đầu hắn, tầng mây cấp tốc xoay tròn, ẩn ẩn phát ra tiếng sấm rền gào thét.



Dưới Hàng Thiện đàn cao ngất trong mây đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Thái tử quay đầu lại, đáy mắt một mảnh ngạc nhiên.



Võ Hậu đi nhanh lên bậc thềm ngọc, chỉ cảm thấy phía sau kình phong đột kích. Bước chân nàng vẫn không ngừng, liền thấy Đan Siêu xoay người vung lên cương kích, “Đinh!” một tiếng ánh lửa văng khắp nơi ong ong sát bên tai Võ Hậu. Ngay sau đó tiếng Ám Môn võ sĩ kêu lên đau đớn, tiếng vật nặng theo cầu thang lăn tròn đi xuống.



Võ Hậu quát: “Đan Siêu cẩn thận!”



Đan Siêu không nói một lời, xoay người nắm bả vai nàng, đằng vân giá vũ mà lên. Khi rơi xuống đất lại lên cao hơn mười bậc thang. Võ Hậu liếc mắt một cái thoáng nhìn trên cánh tay hắn vết máu loang lổ, lúc này thất thanh nói: “Đây là có chuyện gì? Như thế nào bị thương?”



Đan Siêu chỉ nói: “Không sao”



“Ngươi có biết Tạ Vân bên kia tình huống như thế nào hay không?”



“Không biết.”



Võ Hậu trực giác Đan Siêu đối với mình có loại ẩn ẩn địch ý, nhưng cụ thể vì sao lại khó có thể hình dung, lúc này trong lòng nghi ngờ hắn có phải là biết cái gì hay không – Nhưng cẩn thận quan sát thần sắc, lại đoán không ra cái gì, chỉ phải gật gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng đi lên.”



“…Nương nương?” thân ảnh Thái tử từ trên đỉnh cầu thang vội vàng chạy xuống, còn chưa kịp hỏi chuyện gì, liếc mắt một cái liền trông thấy truy binh hùng hổ phía sau, lúc này biến sắc: “Đây là có chuyện gì? Đan Siêu đại ca vì sao ở trong này?”



“Tránh ra!” Võ Hậu nhấc tà váy, một bước bước lên hai ba bậc cầu thang. Xa xa phía sau lại đột nhiên truyền đến thanh âm Hạ Lan Mẫn Chi khàn cả giọng: “Thái tử điện hạ, Hoàng hậu mang theo hung khí ý đồ mưu sát! Mau mau ngăn nàng lại!”



Thái tử kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, Đan Siêu ngay cả đầu cũng không quay lại, trở tay đem cương kích ném về phía sau!



Trường kích vèo một tiếng bổ ra gió lạnh, giống như lưu tinh xẹt qua đỉnh đầu mọi người. Nhưng mà ngay trước một khắc nó cắm vào thân thủ của Hạ Lan Mẫn Chi, mấy Ám Môn võ sĩ đồng thời lăn xả tới, hiểm hiểm đem hắn đẩy ra. Trường kích dán sát sườn mặt Hạ Lan Mẫn Chi cắm phập vào nền đất.



“Mưu … mưu sát?!” Thái tử cố gắng trấn tĩnh mình không kinh hãi, cuống quít ngăn trước người Võ Hậu: “Nương nương! Hoàng phụ đang tế rượu, thỉnh ngài dừng lại!”



Võ Hậu lạnh lùng nói: “Thánh Thượng đã bị gian nhân khống chế, ngươi còn không mau tránh ra?!”



“Cái gì gian nhân? Hoàng phụ thần trí bình thường, còn thỉnh Nương nương xuất ngôn cẩn thận!”



Võ Hậu bước chân ngừng lại, tựa hồ phát hiện Thái tử khác với bình thường, cao thấp đánh giá đứa con trai này.



Thái tử môi mím thật chặt, cẩn thận nhìn kỹ đáy mắt hắn kỳ thật có một tia suy yếu – đó là do ảnh hưởng uy áp sâu nặng từ mẫu thân qua bao nhiêu năm mà thành. Nhưng mà nếu đổi lại thường ngày, một mình Thái tử liền sớm nhượng bộ, thậm chí cũng không hề có dũng khí mà tiến lên chất vấn Hoàng hậu; Hôm nay lại vẫn đứng chắn ở trước mặt mẫu thân không hề nhúc nhích, rất có tư thái quyết không thỏa hiệp.



Đại nhi tử mười bốn tuổi, lúc này đã cao ngang nàng, mặc một thân Đông Cung lễ phục màu vàng thêu giao long màu tía, ngọc quan trên đầu rũ xuống rèm châu, theo bả vai run run mà hơi hơi đong đưa.



Võ Hậu hít một hơi sâu, ánh mắt lợi hại thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt Thái tử: “Hoằng nhi, hôm nay ngươi hạ quyết tâm muốn cùng Bổn cung đối nghịch, phải không?”



Thái tử run rẩy nói: “Chẳng lẽ mẫu thân không phải là đã sớm xem nhi tử như cái đinh trong mắt, muốn diệt trừ cho nhanh sao?”




“Để ta đưa ngươi một phần đại lễ,” Doãn Khai Dương đứt quãng nói, lộ ra nụ cười trào phúng: “Ngươi từ Mạc Bắc ngàn dặm đến kinh thành, dọc theo đường đi đau khổ truy lùng, lại cầu mà không được …”



Trong hư không chợt hiện ra một đoạn cánh tay toả ra sáng màu bạc, chậm rãi tiếp vào phía cánh tay cụt của hắn, hình xăm Huyền Vũ toàn bộ lẩn vào làn da.



Doãn Khai Dương thét lên một tiếng dài, thốt nhiên đưa tay, âm phong trong không trung lôi kéo vô vàn oan hồn lệ quỷ, từ trên trời cao hết thảy bị hút vào lòng bàn tay hữu lực của hắn!



Đan Siêu ngược gió mà đứng, đem Thất tinh Long Uyên cắm sâu xuống đất, mượn lực ổn định thân hình, lại đột nhiên cảm giác sau gáy chợt lạnh…



Một cây châm nhỏ, mảnh đến cơ hồ nhìn không thấy từ trong kinh lạc trượt đi ra, giữa không trung dần hiện ra ánh sáng nhạt, bị Doãn Khai Dương “ba” một cái nắm chặt trong tay.



Định hồn châm!



Đan Siêu đồng tử nháy mắt hẹp lại, sau đó kịch liệt phóng to. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại Tạ Vân, nhưng Tạ Vân đang cúi người ho mạnh, bỏ lỡ một màn lướt qua trong nháy mắt này.



“… Ký ức.”



Doãn Khai Dương rốt cục phun ra hai chữ cuối cùng, hướng Đan Siêu mỉm cười. Ánh sáng kỳ lạ của Kính hoa thuỷ nguyệt từ đáy mắt thoáng hiện.



Đan Siêu thốt nhiên đưa tay đè lại ấn đường, dùng sức lớn đến gân xanh hiện rõ, tất cả thần trí trong nháy mắt bị từng mảnh ký ức như mưa từ trời cao rơi xuống lấp đầy!



“… Vì cái gì muốn giết ta?!”



“Vì cái gì buộc ta phải chết?!”



“Ngươi cứu ta, nuôi ta lớn lên, dạy ta đọc sách luyện công, chẳng lẽ chính là vì hôm nay đem ta tự tay giết chết dưới kiếm sao?!”



Trong đêm trăng sa mạc mênh mông vô bờ, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào trán thiếu niên đầy máu. Thiếu niên run rẩy đưa mắt theo thân kiếm phiếm xuất hàn quang nhìn lên, từ trong đôi mắt quen thuộc mà xinh đẹp tuyệt trần đang trên cao nhìn xuống phản chiếu hình ảnh chật vật của chính mình.



“Ngươi vốn là không nên sinh ra trên thế giới này. Mà ta nuôi lớn ngươi, giáo dục ngươi, chẳng lẽ không nên đòi lấy bất luận cái gì bồi thường? …”



“… Cho dù hiện tại sẽ nói cho ngươi biết tất cả chân tướng… Ngươi lại tính toán hồi báo ta như thế nào?”



Bên vách đá, Đan Siêu phát ra tiếng gầm nhẹ thô bạo, dùng tay bóp chặt ấn đường, ánh mắt khi thì thanh tỉnh khi thì hoảng hốt.



Ý thức của hắn ở trong ký ức cùng hiện thực không ngừng trầm luân giãy dụa. Những hình ảnh trong ảo cảnh đan chéo cùng một chỗ, làm hắn thần trí cực độ nóng nảy bất an, thậm chí không phân biệt được mình đang ở chỗ nào.



Doãn Khai Dương nho nhã lễ độ mà khom người, cười nói: “Kế tiếp liền giao cho ngươi tự mình giải quyết…” lập tức thả người nhảy lên, trong hư không truyền đến tiếng rống dài xa xăm của Huyền Vũ, thân hình hắn vô thanh vô tức biến mất trong không khí!



Đan Siêu đứng tại chỗ kịch liệt run rẩy, mờ mịt ngẩng đầu, lại chỉ thấy Tạ Vân cầm lên Thái A kiếm, hướng bên này đi tới.