Thanh Long Đồ Đằng
Chương 56 : Kết tóc
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Quá trình lần thứ hai của Đan Siêu đặc biệt kéo dài. Hắn tựa hồ cảm giác được nếu quá nhanh sẽ khiến thống khổ của Tạ Vân tăng lên, bởi vậy nửa chừng tận lực trì hoãn động tác, nhiều lần rút ra hoàn toàn, không ngừng hôn lên môi lên mắt Tạ Vân, thẳng đến khi cảm giác được thân thể trần trụi trong ngực trầm tĩnh lại, mới tiến vào tiếp.
Nửa đường có mấy lần ý thức Tạ Vân tựa hồ khôi phục được một chút, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng thở dốc, vẫn nói không nên lời hoàn chỉnh. Dược tính còn sót lại trong máu khiến cho tay chân y vô lực, thần trí phi thường hoảng hốt.
Ra ngoài ý liệu chính là trong tiềm thức y có thể thực rõ ràng mà biết chính mình đang trải qua chuyện gì. Cho dù trong bóng đêm, cũng có thể nhận ra người trước mặt.
– Y biết đó là Đan Siêu.
Người cho dù trên thực tế chưa từng có phát sinh quan hệ sinh lý, nhưng nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau ngăn cách với nhân thế, cũng đủ để sinh ra một loại thân cận da thịt kỳ lạ.
Ngoại trừ Đan Siêu ra, trên đời này không có bất cứ người nào cùng y từng có quan hệ sâu sắc lại hoang đường, khó có thể phủi đi như vậy.
Có thể là nhờ dịch thuỷ bôi trơn, lần thứ hai so với lần đầu tiên thông thuận hơn rất nhiều. Kích thích nóng bỏng sau khi giảm bớt ma xát bị một loại khoái cảm khác càng thêm mãnh liệt thay thế. Đan Siêu kích động đến tột cùng. Hắn giống một đầu dã thú lần đầu tiên liếm được mật đường, liền không thể quên được vị ngọt, nhịn không được trăn trở hôn môi Tạ Vân, lại phát hiện đôi môi y không còn lạnh như băng giống vừa rồi, mà là hơi hơi có chút run rẩy nóng lên. Nếu giờ phút này có thể nhìn thấy rõ ràng, hẳn là đã đỏ bừng mà ướt át.
Đan Siêu không có kinh nghiệm, cũng không nghĩ ra là vì cái gì, nhưng điểm này khiến hắn được cổ vũ cực lớn, liền dùng sức đem Tạ Vân bế đứng lên, mặt đối mặt mà đem y đặt trên đùi mình.
“… A!”
Tư thế đột nhiên biến hóa khiến cho Tạ Vân phát ra một tiếng kinh suyễn. Đan Siêu lập tức đem y nhấc lên, để thái dương y áp vào trán mình, hô hấp thác loạn của cả hai quấn quýt với nhau một chỗ, sau đó mới chậm rãi mà cẩn thận mà đem y buông xuống, để tính khí thay đổi góc độ tiến vào sâu bên trong.
“…” Đôi môi Tạ Vân mấp máy, tựa hồ không tiếng động mà nói ra vài từ.
Đan Siêu xác định mấy từ kia hẳn không phải là lời hay ho gì, nhưng vẫn có chút mất mát mà nở nụ cười, hôn hôn lên hai má ướt mồ hôi của y.
Tư thế mặt đối mặt này khiến cảm giác tính khí xâm nhập dị thường rõ ràng, hai đầu gối Tạ Vân bị đùi Đan Siêu tách ra, không ngừng bị ôm lên lại hạ xuống. Giữa động tác kịch liệt, ngoại bào từ khe hở bên cạnh rơi xuống, đầu gối Tạ Vân va thật mạnh xuống mặt đất. Đan Siêu lập tức dừng lại, dụng lực đem thân thể hư nhuyễn của y ôm vào lòng, lại duỗi tay đi xoa đầu gối y.
“… Đau không?”
Tạ Vân nhắm nghiền mắt, không phát ra thanh âm nào.
Tạ Vân mê dược đã qua, nhưng dọc theo đường đi đều nhắm chặt hai mắt không nói một lời. Không biết là y đang ngủ, hay là không nguyện ý có bất luận phản ứng gì. Đan Siêu dùng y bào đem y nghiêm nghiêm mật mật mà che kín trong lồng ngực mình, người ngoài chỉ có thể nhìn thấy dưới mũ choàng là nửa khuôn mặt nghiêng lạnh lùng trắng nõn; quan viên suy đoán là thị vệ bị thương, nhưng là không dám hỏi nhiều, chỉ nhịn không được lặng lẽ hướng về bên kia trộm dò xét.
Hắn tự cho là quan sát phi thường bí mật, nhưng thình lình Đan Siêu đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt sắc bén âm trầm, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
Quan viên chỉ cảm thấy cả khuôn mặt giống như bị một làn gió lạnh lẽo buốt giá thổi qua, nhất thời toàn thân đổ mồ hôi. Thật vất vả mới phục hồi lại tinh thần, cuống quít liên tục cười làm lành, sau đó thật cẩn thận mà dời đi tầm mắt.
Khi bọn họ trở lại Phụng Cao hành cung, sắc trời đã sáng nhạt. Cung điện rộng lớn trong bóng tối mờ mờ to lớn như một dãy núi trập trùng, tường vàng ngói xanh, thênh thang tráng lệ. Đan Siêu đem Tạ Vân ôm ngang trong lòng, phóng qua quảng trường trống trải, qua con đường lát đá lớn, cuối cùng đứng ở dưới tàng cây ngân hạnh trước Thiên viện, bước lên bậc thang, trong tiếng “két” nho nhỏ hắn đẩy ra cửa phòng.
Tạ Vân vùi đầu giữa cánh tay hắn, không rên một tiếng.
Đan Siêu nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa. Bóng xám cuối cùng của đêm dài ở phía sau hắn lùi dần, sắc trời dần dần sáng lên.
Trong phòng còn lưu lại cảnh tượng trước khi rời đi tối qua. Ngọn nến đã cháy cạn, nửa chén trà còn đặt trên bàn. Đan Siêu xốc lên tầng tầng rèm lụa mỏng quanh giường, đem Tạ Vân đặt lên, quỳ một chân bên cạnh, cuối cùng cúi đầu cẩn thận mà hôn hôn y.
Tạ Vân rốt cục mở to mắt, yên lặng chăm chú nhìn vào Đan Siêu.
Giờ phút này ánh mặt trời còn chưa chiếu đến, ánh sáng thanh tân ban mai xuyên qua song cửa sổ, đem mọi vật bài trí trong phòng đều bao phủ trong mờ ảo. Chung quanh không khí an tĩnh không tiếng động, trong không trung chỉ có lơ lửng vẩn bụi chậm rãi phiêu động; trừ cái này ra, chỉ có hơi thở phập phồng sâu xa của hai người hô hấp quấn quýt lẫn nhau.
Không biết qua bao lâu, Đan Siêu mới cởi Thất tinh Long uyên xuống, keng một tiếng rút ra khỏi vỏ một nửa, đưa cho Tạ Vân.
“Ngươi muốn giết ta, hiện tại liền có thể động thủ.”
Trên thân kiếm chói lọi chiếu ra khiến đồng tử Tạ Vân áp thành một đường, ba thước thanh phong toả ra tinh quang lạnh lẽo.
Thật lâu sau sau Tạ Vân mới vươn tay, nắm chặt chuôi kiếm, nhưng không đem Long uyên rút ra khỏi vỏ, mà là “tinh” một tiếng thật mạnh đóng trở về.
Động tác Đan Siêu sững lại. Chỉ thấy Tạ Vân nâng tay chỉ ra hướng cửa, từ giữa hai hàm răng gằn từng chữ một: “Ngươi-cút-cho-ta!”