Thanh Long Đồ Đằng
Chương 57 : Linh đường
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Ngày thứ ba, Trường An xuất quân nghênh Bắc nha thống lĩnh hồi kinh.
Mà sứ giả phụng thánh chỉ Minh hoàng đến đón, đương nhiên là Kiêu kỵ Đại tướng quân Vũ Văn Hổ.
Bắc Nha xe ngựa trùng trùng, thùng xe rộng lớn xa hoa như gian phòng. Tạ Vân nâng ngón tay nhấc lên màn che, ánh mắt không mang chút biểu tình nào thoáng nhìn về phía sau, chỉ thấy giáp sắt chen lẫn trường kích như rừng, xa xa thấp thoáng một đạo thân ảnh hắc y hắc mã khôi vĩ, thủy chung theo sau không xa không gần.
Tạ Vân buông màn xe xuống.
Y đứng dậy đi đến chiếc bàn nhỏ bằng gỗ hoa lê bên trong xe ngồi xuống, một lát sau cánh cửa xe ngựa bị gõ gõ, có tiếng gọi: “Tạ Thống lĩnh?”
Tạ Vân không trả lời, tự mình từ dưới chiếc bàn sơn son thiếp vàng lấy ra hai chén uống trà. Quả nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một nam tử thân mặc giáp bạc đi đến.
Là Vũ Văn Hổ.
“… Thánh Thượng biết được Tạ Thống lĩnh thương thế đã khỏi hẳn, trong lòng rất vui mừng, cố ý sai ta mang theo nhân sâm trăm năm bổ dưỡng trong cung, cùng với trân châu linh chi các loại…”
Tạ Vân đặt một chiếc chén không bên tay mình, đem một chén đặt ở trước mặt Vũ Văn Hổ, cầm bình trà lên châm nước vào. Sắc mặt Vũ Văn Hổ lập tức liền thay đổi, rất có điểm cảnh giác cùng thụ sủng nhược kinh: “Không không, cái này sao được…”
“Mới vừa đầu xuân đã có trà ngon Kim Châu, Kiêu kỵ binh doanh quả nhiên tiền tài quyền thế bức người.” Tạ Vân đem chén không rót đầy, lười biếng nói: “Cũng không phải tiền của ta, có cái gì mà phải ngại …”
Vũ Văn Hổ: “…”
“Đường đường Nhị phẩm Kiêu kỵ Đại tướng quân, lại không ngại ngàn dặm tới đón một kẻ bệnh hoạn như ta hồi kinh, tình nghĩa thắm thiết không biết lấy gì báo đáp, liền lấy trà thay rượu kính ngươi chén này đi.” Tạ Vân buông ấm trà xuống, nói: “Như thế nào?”
Vũ Văn Hổ vươn tay đè lại chén trà trước mặt mình, cùng Tạ Vân đối diện, hoàn toàn không có ý muốn uống.
Trong xe một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe bên ngoài tiếng bánh xe lăn trên đường đất lịch kịch. Tạ Vân trầm tĩnh mà nhìn chằm chằm Vũ Văn Hổ, ánh mắt thập phần thanh minh. Một lúc lâu sau Vũ Văn Hổ rốt cục ho một tiếng, nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Tạ Vân, lần này là ta có việc muốn nhờ…”
“…Tô Định Phương lão tướng quân bệnh chết.”
Tạ Vân nhẹ nhàng mà “A” một tiếng.
Hình quốc công Tô Định Phương, nhị triều lão tướng, là Lương Châu An tập sứ, thọ bảy mươi lăm tuổi.
Tô lão tướng quân khi còn sống chinh phạt Đột Quyết, thảo phạt Cao Ly, đả bại quân Thổ Phiên, bình định trăm bộ lạc. Tại Ô Hải lập thần tích lấy một ngàn người đại phá tám vạn quân địch, có thể nói là đương triều đệ nhất danh tướng. Long sóc ba năm gần đây Thổ Phiên thường tấn công chiếm lương thực, cả triều văn võ đều ý thức được nguy cơ từ Thổ Phiên ngày càng tăng, bởi vậy Thánh Thượng mới cắt cử Tô Định Phương đóng quân ở Lương châu, chuyên trách phòng giữ Thổ Phiên.
Nhưng mà “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng. Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu” (*)
[(*) từ xưa đến nay mỹ nhân cũng như danh tướng, không bao giờ để cho nhân gian thấy đầu bạc (ý nói chết trẻ á)]
Tô Định Phương ở nhiệm sở bệnh chết, Thánh Thượng cực kỳ thương tiếc, đặc phong thụy hào là Trang, lệnh về kinh phát tang.
“Tô lão tướng quân vừa chết, Lương châu quân bị liền để lại cái hố. Hoàng hậu cùng Đông Cung đều nhìn chằm chằm…”
Tạ Vân thản nhiên nói: “Người cũng không phải củ cải, lưu lại cái hố là cái gì?”
Tạ Vân bước chân khựng một chút, nhưng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Đan Siêu ba bước thành hai, vươn tay đè xuống một bên bả vai y, trong thanh âm khàn khàn mang theo nóng bỏng cùng khao khát khó có thể che dấu: “Sư phụ…”
Tạ Vân bị buộc dừng lại, vừa muốn đem tay Đan Siêu phất ra, lại nghe hắn hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì? Ta… Ta đã nửa tháng không gặp, chỉ muốn nghe giọng ngươi nói một chút…”
Ngữ khí này nếu để Võ Hậu, Thái tử hoặc bất luận kẻ nào khác nghe được, đều tuyệt sẽ không tin tưởng là từ miệng Đan Siêu nói ra.
– Giọng điệu hắn quả thực cực kỳ thấp kém, thậm chí có cảm giác cầu xin, cùng lúc trước tại Hàng Thiện đàn đối mặt với Hoàng đế một câu “Chờ thần trở về lại nói” hoàn toàn tựa như hai người khác biệt.
“…” Tạ Vân hơi nghiêng đầu, cao thấp đánh giá Đan Siêu một khắc, thản nhiên nói: “Ngươi không phải là đã thấy được?”
Đan Siêu nghẹn lời.
“… Hôm qua bệ hạ triệu kiến, ban thưởng dinh thự gia nhân, để ta trước dọn qua an môn lập hộ, hai ngày nữa sẽ hạ chỉ thực chức, cũng hỏi ý tứ của ta…”
Tạ Vân hững hờ rủ xuống mi mắt, từ góc độ trên cao nhìn xuống của Đan Siêu, vừa lúc có thể nhìn thấy đuôi mắt nhẹ nhàng thành một hình cung.
Hắn khàn khàn mà nín thở, hầu kết hung hăng cao thấp hoạt động, nuốt khan một ngụm nước miếng.
“Dinh thự cách Tạ phủ rất gần, ta đi qua đi lại mấy lần… tổng cộng là hai ngàn ba trăm hai mươi bảy bước.”
Hương vị cây cỏ ẩm ướt sau mưa thuận theo gió lướt qua cửa hiên, khiến cho chuông gió treo trên cửa cách đó không xa, phát ra tiếng đinh đang nho nhỏ.
Một tà váy chỗ ngoặt vừa động, Võ Hậu ngạc nhiên thu hồi bước chân, chần chờ một lát, nín thở đứng ở nơi đó.
“Nếu là cưỡi ngựa, chỉ khoảng uống cạn chung trà là có thể đến, trên đường tiến cung cũng vừa vặn đi ngang…” Đan Siêu nhỏ giọng nói, đầu ngón tay bất an hơi có chút co quắp, tựa hồ muốn vươn ra nắm lấy tay Tạ Vân, nhưng lại miễn cưỡng nhịn được.
Cửa hiên lần thứ hai lâm vào an tĩnh, ngay cả tiếng người mơ hồ ngoài đình viện cũng dần dần đi xa, biến mất ở sâu trong nội viện đại trạch.
Một lúc lâu sau Tạ Vân rốt cục lạnh lùng mà mở miệng hỏi lại:
“Liên quan gì đến ta?”
Y xoay người phẩy tay áo bỏ đi, vững bước xuống cửa hiên, xuyên qua hàng cây xanh ngắt, biến mất trong cánh cửa rủ đầy hoa.
Cách đó không xa, Vũ Hậu gắt gao nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Đan Siêu, trong tay áo hai tay xiết lại không ngừng phát run. Giờ phút này rốt cục việc nàng nghi ngờ đã được xác định đột nhiên hóa thành nỗi sợ hãi xâm chiếm lòng nàng.
– Lách cách.
Thanh âm cành khô bị giẫm lên vang lên phía sau, Võ Hậu mãnh liệt quay đầu, đồng tử nháy mắt co lại!
“Thánh…” Nàng cơ hồ là theo bản năng mà phun ra hai chữ: “Thánh Thượng?”