Thanh Long Đồ Đằng
Chương 66 : Hòa thân
Ngày đăng: 17:29 18/04/20
Tạ Vân đem ngón tay của mình từng chút một từ trong lòng bàn tay Đan Siêu rút ra. Động tác này kỳ thật tràn ngập cẩn thận – nhưng trong đêm tối kia thật sự rất nhẹ, thậm chí ngay cả bản thân y cũng không thể phát hiện.
“Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Tạ Vân nhìn chăm chú vào ánh mắt Đan Siêu hỏi.
Gió lạnh đêm đông xuyên qua cửa hiên, thổi vào hành lang khúc khuỷu của Trường Nhạc cung, khiến lá cây chung quanh hồ nước tuôn rơi rung động. Đan Siêu không trả lời.
“Ngươi chinh chiến tám năm, khải hoàn mà về. Thiên hậu tự mình thăng quan tiến tước, điền thổ tài vật cùng gia phó mỹ tỳ lập tức liền muốn cuồn cuộn không ngừng chảy vào phủ của ngươi… Vu Điền sứ đoàn còn ở trên điện, ngươi giúp bọn hắn đánh lui quân Thổ Phiên, bệ hạ lập tức liền muốn đem tin chiến thắng cùng với việc Vu Điền quốc quy thuận chiêu cáo thiên hạ. Đây là công danh tài phú bao nhiêu người trong kinh thành nằm mộng cũng muốn được như thế.”
“Nhưng hiện tại ngươi lại ở trong này, nói với ta là ngươi nhớ ta.”
Tạ Vân dừng một chút, thanh âm thong thả lại từng từ từng chữ rõ ràng, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào, Đan Siêu?!”
Đan Siêu đón ánh mắt của y mỉm cười, đưa tay xắn cổ tay áo lên, lộ ra sợi dây buộc tóc sớm đã phai thành màu đỏ nhạt, lại vẫn cứ cột chặt nơi cổ tay.
“Ta muốn ngươi…” Hắn cơ hồ là thực nhu hòa mà nói, “Chính như là nam tử trong bài thơ kia hướng đồng học của hắn cầu ái, ta muốn cầu ngươi làm vợ của mình.”
Trong nháy mắt đó, đáy lòng Tạ Vân quả thực một mảnh lạnh lẽo, giống như quay lại đêm mùa đông tám năm trước ở Phụng Cao hành cung, giữa gió lạnh thét gào, ánh sao sáng lạn, bọn họ đối diện nhau trên mặt tuyết, người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, kẻ chính mình một tay nuôi lớn lên lại nói, ta muốn cầu ngươi làm vợ, có thể chứ?
Thời điểm đó hắn sẽ còn ngập ngừng hỏi: “Đánh thức ngươi sao? Ta đây liền đi.”
Hắn sẽ còn bởi vì bị cự tuyệt mà do dự thật lâu, sau đó khổ sở mà xoay người rời khỏi, ở trên mặt tuyết lưu lại một đường dấu chân dài, càng lúc càng xa dần.
…Nhưng mà Tạ Vân biết, hắn hiện tại sẽ không như vậy.
“… Nhưng ta không cần ngươi yêu.” Tạ Vân khàn khàn nói.
Biểu tình Đan Siêu không có bất luận cái gì ngoài dự liệu, thậm chí ngay cả xúc động cũng đều không có, tựa hồ sớm biết rằng y sẽ nói như vậy.
“Ta chỉ muốn hảo hảo sống trên cõi đời này, thủ hộ chân long, từ nay về sau vô tư, tận tình hưởng thụ tiền tài quyền lực cùng vinh hoa phú quý, ở trên đỉnh cao thế nhân khó có thể với tới bễ nghễ chúng sinh, cuối cùng thọ chung chính tẩm… Ngươi có biết biến số lớn nhất trong đó là cái gì không?!”
[(*): thọ chung chính tẩm: chết theo số thọ, đại khái an nhàn sống hết thọ mệnh]
Tạ Vân xách cổ áo Đan Siêu lên, ánh mắt rét lạnh khiếp người, cắn răng nói: “Chính là tình yêu khác biệt thế đạo kia của ngươi!”
Nói xong một câu cuối cùng, gió lạnh từ ngoài lùa vào, tác động lên vết thương nơi ngực trái y. Tạ Vân dùng sức đẩy ra Đan Siêu, đè lên ngực trái chính mình để bình ổn, lại chỉ thấy Đan Siêu mắt không chớp mà nhìn mình: “Chỉ cần ngươi hy vọng, hết thảy đều sẽ có.”
Dương Diệu Dung bỗng chốc sinh nghi ngờ: “Ngươi…”
Đột nhiên thanh âm của nàng ngưng bặt, theo tầm mắt dư quang nhìn lại.
Cách đó không xa, dưới một bên tay Thiên hậu, Đan Siêu đang lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía nàng.
Người ta đều đồn vị tướng quân tám năm đóng giữ Tây Bắc này lãnh khốc vô tình, giết người như ngóe. Nhưng giờ phút này Dương Diệu Dung không cách nào từ trên người hắn tìm được một tia khí tức hung ác, ngược lại còn thực bình tĩnh.
Chỉ là, vẻ bình tĩnh kia giống như hồ nước sâu, phía dưới ẩn dấu những mạch nước ngầm cuồn cuộn, làm người ta không khỏi sinh ra kiêng kị.
Đan Siêu hướng nàng lễ phép gật đầu, sau đó ở trước mặt mình rót đầy chén rượu, xa xa đối kính, ngẩng đầu uống cạn.
“Mau đưa tiểu công chúa nâng dậy!” Hoàng đế vui vẻ sai sử cung nhân, lại thập phần thoải mái mà chuyển hướng Vu Điền vương: “Ngươi quả cũng tệ thật, dọc đường thượng kinh vất vả, vì sao còn đem thiên kim quý nữ đi theo?”
Vu Điền vương vội cười nói: “Bệ hạ nhìn nữ nhi của ta như thế nào?”
Vấn đề này theo thường lệ phải là từ Hoàng hậu đáp lời, chỉ cần nhắm mắt theo nhịp mà khen một phen công chúa mỹ mạo, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức… là có thể hoàn mỹ mà ứng phó. Trong nhiều năm Võ Hậu làm Hoàng hậu, cảnh tượng như vậy cũng phát sinh qua rất nhiều lần.
Nhưng mà lúc này không đợi Võ Hậu mở miệng, lại nghe Hoàng đế nói: “Tiểu công chúa không hổ là Tây Vực minh châu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Võ Hậu nghẹn.
Vu Điền vương trong lòng cũng cảm thấy có chút không đúng, nhưng trước mắt bao người không kịp phản ứng, liền trực tiếp theo kế hoạch ban đầu nói tiếp: “…Thực không dám dấu diếm bệ hạ, ta lần này mang theo nữ nhi thượng kinh yết kiến, kỳ thật là muốn đem nữ nhi ta tối trân ái ở lại Thiên triều thượng quốc, vĩnh kết lương duyên Tần Tấn trọn đời…”
Theo lệ, kế tiếp Hoàng đế nên khen Thái tử vài lời, tỏ vẻ con mình xứng đôi con gái của ngươi, nhất định sẽ hảo hảo đối xử với nàng. Lại để tránh cho nàng bị danh phận Thái tử lương đệ (*) linh tinh, nhất định sẽ lấy lễ chư hầu để coi trọng cùng trấn an.
[(*): Lương đệ là một chức danh hầu thiếp của Thái tử. Vợ chính của Thái tử là thái tử phi (1 người), hầu thiếp phía dưới Thái tử phi là Lương đệ (2 người)]
Nhưng mà Hoàng đế không làm như vậy.
Võ Hậu chuyên quyền, tâm lại tàn nhẫn. Sau khi Thái sơn Phong Thiện trở về liền trực tiếp độc sát Ngụy Quốc phu nhân. Từ đó về sau hậu cung cũng đã lâu không thấy bóng dáng giai nhân nào thanh xuân trẻ tuổi. Ánh mắt mờ đục của Hoàng đế ở trên người Toa Đạt Lệ công chúa băn khoăn một vòng, đầy vẻ vui mừng cười ha hả hỏi Vu Điền vương:
“A? Vĩnh kết duyên Tần Tấn… ngươi muốn mang tiểu công chúa hiến cho trẫm sao, Phục Đồ Hùng?”